HẬN! TRẦN ĐỨC THẠCH 


HẬN!

Khi tôi mới học vỡ lòng

Biết tổ quốc mình qua tấm bản đồ hình chữ S

Phía tây là rừng

Phía đông là biển

Biển bạc và rừng vàng

Tài nguyên phong phú…

*

Tôi được ru ngủ

Trong giai điệu tình yêu

Và đau lòng khi biết một điều

Tổ quốc tôi bị chia cắt…

*

Tôi sinh ra ở miền bắc

Không hiểu sao người ta đua nhau ghét người giàu

Của họ bị cướp rồi bị giết đớn đau

Tôi chẳng hiểu gì về Phú nông, địa chủ…?

*

Nước giàu mà người dân lam lũ

Tôi lớn lên nhờ những bữa cháo rau

Để cầm hơi mọi người nhìn nhau

Đáy nồi nhẵn nhụi…

*

Làng xóm dập dình đêm ngày họp hội

Hè nhau phá đền phá chùa

Thấy chưa ăn thua

Người ta thi nhau đào mồ cuốc mả tổ tiên cho vào hợp tác…

*

Tôi sinh ra ở miền bắc

Không hình dung ra giặc thế nào

Người ta hô hào

Phải căm thù giặc…?

*

Người ta dạy tôi là người miền bắc

Phải biết thương yêu đồng bào miền nam

Bà con ruột thịt đang lầm than

Dưới gót giày của Mỹ Diệm…

*

Những người con nông dân thật thà như đếm

Mặc áo lính vai khoác súng lên đường

Hồn nhiên tin là đi bảo vệ tổ quốc quê hương

Đánh đuổi quân xâm lược…

Thống nhất đất nước

*

Mới ngớ ra ” Quân ta đánh dân mình “

Miền nam giàu và dân sống văn minh

Không đói khát vật vờ như dân miền bắc…

Hận ngút trời đứa nào lừa tuổi xuân tôi coi dân mình là giặc!

Tags: , , ,

Comments are closed.