Chuyện trong nước: *năm 2023. 2024. *Ta sai từ bao giờ?
Nhi Dũ Lưu
Chuyện trong nước.
Một năm kết thúc bằng xì-căng-đan cái sợi lông tóc của chùa Ba Zàng. Sự kết thúc đó phản ánh một xã hội nhố nhăng; trong khi LÒ thì càng cuối năm càng nóng rực, từ củi của chính ai gieo trồng đó thôi. Nhiều củi gộc đang lấp ló ngoài LÒ…
Chuyện thế giới: Chiến tranh Nga xâm lược Ucraina càng cuối năm càng khốc liệt; chiến tranh Israel-Hamas càng tàn khốc khi hôm nay 31-12 người Israel cho nổ tung những đường hầm bí ẩn của Hamas. Hai cuộc chiến tranh cho chúng ta cái nhìn mới mẻ về chiến tranh hiện đại, khác hẳn cái thời chúng tôi vác AK đi khắp nước chùa tháp.
Cú shock Covid-19 đã qua nhưng nó vẫn lấp ló đâu đó, gần nhất là Singapore nhưng đừng hãi, bởi một lũ ăn kit/test đã vào lò và bởi nhân loại luôn thông minh, đang vá lại những lỗ hổng của vaccine công nghệ mRNA (Moderna, Pfizer) có “tác dụng ngoài mục tiêu”. Các nhà khoa học đang tối ưu hóa công nghệ mRNA để tiếp tục phát triển các loại vaccine mới mang tính thay đổi cuộc chơi với Covid-19 trong tương lai rất gần.
2023 một năm bất an, buồn nhiều hơn vui nhưng nhân loại khắp thế giới vẫn hân hoan chào đón năm mới với nhiều hy vọng. Cuộc sống là vậy, nỗi buồn đan xen hạnh phúc. Bi kịch xen lẫn hài kịch. Xin hãy nhân lên hạnh phúc từ chính nỗi buồn, lấy hài kịch lấn át bi ca. Nhân loại sinh ra từ tiếng khóc. Nước mắt là sự khởi đầu và cũng là sự kết thúc. Với tôi năm qua làm nhiều hơn hưu. Cái đó có gì sai sai nhưng cũng là một cách nghỉ hưu tích cực.
Và thời gian. Chúng ta có nên sợ nó hay không? Tôi có bài viết “Mũi tên thời gian”, để chiêm nghiệm chính nó nhưng không thể chiêm nghiệm nổi, bởi nó đụng chạm đến vấn đề siêu hình, niềm hoảng sợ thiêng liêng của chính con người. Bởi con người, tôi và bạn cũng là một dòng sông luôn luôn tuôn chảy. Ngày hôm qua cơ thể bạn khác, số tế bào trên bạn khác, tâm tư, suy nghĩ của bạn khác. Ngày hôm qua bạn là ác quỷ, hôm nay bạn là thiên thần. Ngay cả khi tôi viết những dòng chữ này, đến với bạn, đã là quá khứ không bao giờ trở lại. Năm 2023 cũng không bao giờ trở lại…
Vậy thì hãy sống trong tình yêu (đôi khi rất nhiều là sự giả dối)
… Tự nhiên nhớ mấy câu thơ của Boris Pasternak: “Em cởi áo/Như cánh rừng trút lá/Em buông mình cơn ghì siết mê man/Vòng tay dịu êm qua lớp áo choàng/Em là vĩnh phúc trên bước đường thảm khốc/Khi đời sống còn ghê sợ hơn cơn đau/Thì can đảm – cội nguồn cái đẹp…”.
Hãy can đảm sống và ghì siết cuộc sống trong niềm hoan lạc mà Thượng đế đã ban cho bạn.
Chào 2024! Hãy nâng những ly rượu mừng để chiêm nghiệm dòng chảy thời gian trong bạn… Chúc bình an!
*Viết bên bờ sông Sài Gòn, 19h, 31-12-23, sau cơn mưa trái mùa, với những thằng bạn thời tắm mưa.
TA SAI TỪ BAO GIỜ?
Anh Tran
(Hồi ký Lê Phú Khải)
Một nhóm mười trí thức
Được bà Nguyễn Thị Bình
Mời đến chơi, nói chuyện,
Kiểu thân mật gia đình.
Giữa chừng, bà chợt hỏi,
Không khỏi không bất ngờ:
Theo các anh, nói thật,
Ta sai từ bao giờ?
Hầu hết mọi người nói
Thưa chị, chúng ta sai
Từ Một Chín Năm Mốt,
Tức từ Đại Hội Hai,
Khi đảng quyết định lấy
Chủ nghĩa Mác – Lênin
Tư tưởng Mao Chủ Tịch
Làm đường lối của mình.C
òn Nguyên Ngọc thì nói,
Mọi người nghe, tưởng đùa:
Chúng ta sai, thưa chị,
Từ thời Đại Hội Tours!B
à Bình không đồng ý.
Nhưng ngay sáng hôm sau
Tự đến tìm Nguyên Ngọc,
Rồi nói, vẻ buồn rầu:
Hôm qua chị không ngủ,
Nằm suy nghĩ suốt đêm,
Và buộc phải thừa nhận,
Chị đồng ý với em!*
Cùng đẳng cấp phong kiến,
Cho nên ta với Tàu
Đánh nhau trong lịch sử,
Lúc thắng, lúc thua nhau.
Còn thằng Pháp thì khác.
Đẳng cấp nó cao hơn.
Nó văn minh – vật chất
Và tinh thần cao hơn.
Đáng lẽ nên học nó
Giúp đất nước canh tân.
Rồi độc lập chưa muộn.
Khai trí cho người dân.
Chứ nếu dùng vũ lực,
Công nông lên cầm quyền,
Đất nước sẽ đi xuống,
Không thể nào đi lên.
Khi những người vô học
Có quyền hành trong tay,
Thì họ sẽ vét,
Vơ vét mãi hàng ngày.
Họ sẽ làm băng hoại
Các mỹ tục thuần phong,
Văn hóa và đạo đức,
Nếp sống của cộng đồng.
Con đường duy nhất đúng
Để phát triển nước mình
Là con đường phục quốc
Của cụ Phan Chu Trinh…
PS
1
Nguyên Ngọc đã nói thế,
Nhà văn của chúng ta.
Một tấm lòng đáng quí,
Một cây bút tài ba.
Nếu không có Nguyên Ngọc
Và những người như ông,
Giới văn chương Đại Việt
Sau này sẽ chạnh lòng
Và chắc xấu hổ lắm,
Vì ngậm miệng ăn tiền,
Vì văn nô, đĩ bút
Bợ đít cho chính quyền.
2
Bà Bình vào thời ấy
Là lãnh đạo cấp cao,
Đã nhận ra sai trái
Do ai và lúc nào.
Có nghĩa các vị khác,
Vốn không phải ngu lâu,
Thừa biết thằng cộng sản
Sẽ đưa ta đến đâu.
Nhưng biết thì cứ biết,
Mà làm thì cứ làm.
Và đó là thảm họa
Cho nước ta, Việt Nam.
Thơ: Thái Bá Tân.
Theo Facebook Anh Tran
https://www.facebook.com/profile.php?id=100011702029742