Hồ Chí Minh: Tội Đồ Của Dân Tộc
Năm 1911 được tuyên truyền rằng Hồ Chí Minh (HCM) ra đi “tìm đường cứu nước”. Thật ra đó chỉ nhằm mục đích đánh bóng lãnh tụ để che giấu những tội lỗi mà HCM và tập đoàn đã gieo rắc trên đất nước và dân tộc trong nhiều thập niên qua.
Nguyễn Sinh Sắc hay Nguyễn Sinh Huy
In one occasion in January 1910, he sentenced an influential local figure to 100 strokes of the cane. When the man died a few days later, his relatives complained to friends at court, and Sac was summoned to Hue for trial. On May 19, the regency council charged him with abuse of office and sentenced him to caning and a four grade demotion in rank.(Ho Chi Minh A Life, William Duiker, page 41)
Trong một trường hợp vào 1910, ông (Sắc) đã ra lệnh đánh 100 roi mây một người cũng có tiếng tăm trong vùng. Người đàn ông đó chết vài ngày sau đó, những thân nhân khiếu nại tại tòa, và Sac bị mời đến Huế để xét xử. Vào ngày 19/5, hội đồng nhiếp chánh đã kết tội ông là lạm dụng quyền hành chức vụ và ông bị xử bằng roi cũng như hạ chức xuống 4 cấp.
Ông Nguyễn Sinh Sắc là cha của Nguyễn Tất Thành làm quan, nhưng vì có tật nghiện rượu nặng, tính tình nóng nảy như một số tài liệu khác đã ghi. Khi bị mất việc làm, ông lang thang về miền Nam sinh sống. Nguyễn Tất Thành (tức HCM sau này) không còn nơi nương tựa, bôn ba đây đó, và cuối cùng xuôi Nam tìm việc làm. Một dịp được tàu Pháp mướn làm một người bồi bàn trong tàu Amiral Latouche-Tréville. Từ thời điểm này Thành lấy tên là Ba làm việc và theo tàu đến một số nước khác..
Tàu đi nhiều nơi trên thế giới, thỉnh thoảng lại đáo về Pháp thời gian ngắn rồi tiếp tục đi. Vào ngày 15/9/1911, Nguyễn Tất Thành viết một lá thư xin học Trường Thuộc Địa của Pháp (Thành chưa biết tiếng Pháp đủ để viết lá thư này, có lẽ phải nhờ ai đó). Ký tên Nguyễn Tất Thành, ngày sinh 1892. Thành bị trường từ chối không cho học. Rất tiếc rằng nếu Thành được học thì khi ra trường phải phục vụ cho chính phủ thuộc địa, như vậy thì đã không có sự xuất hiện của một quốc tế cộng sản Hồ Chí Minh.
Thư Nguyễn Tất Thành gửi chính phủ Pháp xin học trường thuộc địa.
Năm 1917 Thành đến nước Pháp. Thành liên lạc ngay với các thành phần thiên tả thuộc Đảng Xã Hội. Tài liệu trong sách của William Duiker cho rằng Thành khi ở Anh, 1916, đã gia nhập nhóm thiên tả gồm các công nhân hãng xưởng, nên trước khi qua Pháp Thành đã được sắp xếp gặp ai.
Những năm của thập niên 20 Nguyễn Tât Thành gia nhập quốc tế cộng sản lấy tên Nguyễn Ái Quốc (NAQ) một bút danh của nhóm ngũ long gồm các ông Phan Chu Trinh, Nguyễn Thế Truyền, Phan Văn Trường, Nguyễn An Ninh, và người đến sau là Nguyễn Tất Thành.
Tăng Tuyết Minh
Tăng Tuyết Minh là vợ đầu tiên của NAQ có làm đám cưới bên Tàu hẳn hoi vào 1926. Đến 5/5/1927, NAQ rời Canton đến Hongkong vì bị quân Tưởng lùng bắt. (HCM, by William Duiker, page 145). Sau đó được lệnh trở về Moscow thừa lệnh cấp trên làm công tác. 11/1927 Quốc trở lại Pháp theo lệnh quốc tế cộng sàn. Sau đó lại qua Berlin, rồi chuẩn bị chuyển về vùng Đông Nam Á.
NAQ đến đến Thailand vào 7/1928 với chi phí của Đảng Cộng Sản Pháp. Vào 10/1929, NAQ bị Pháp và triều đình Huế ra lệnh xử tử khiếm diện vì tội hoạt động cho cộng sản quốc tế. Pháp (Đông Dương) lùng bắt NAQ và biết ông ta đang ở tại Siam, Thailand. NAQ trốn trong một ngôi chùa và cạo đầu để khó bị nhận diện. (HCM, William Duiker, page 150-153)
Nguyễn Thị Minh Khai
Khi hoạt động ở Hongkong, Nguyễn Thị Minh Khai được chuyển sang làm phụ tá cho NAQ vào 4/1930. Hai người ở chung phòng. Có những lần khác khi họp hành với các bộ phận quốc tế, Minh Khai khai trong giấy tờ Lin (bí danh của NAQ) là chồng. NAQ viết đơn lên cấp trên của bộ phận quốc tế xin cưới Minh Khai, nhưng vào 4/1931, ông Noulens đại diện cho FEB (Far Eastern Bureau) trả lời rằng ông ta cần biết trước ngày cưới 2 tháng chứ không thể quyết định gấp rút được. Sau đó không lâu Minh Khai bi cảnh sát Hongkong bắt về tội hoạt động với NAQ.
Xin nghe thêm phần video:
Vào 2 giờ sáng ngày 6/6/1931, cảnh sát ập vào căn phố lầu 2 trong phố Kowloon bắt NAQ. Khi xem giấy tờ thì lại có tên là T.V. Wong. Một người phụ nữ ở chung trong phòng lúc đó khai với cảnh sát tên là Lý Sâm. Sau cuộc điều tra, Wong chính là NAQ và người phụ nữ là Lý Ung Thuận, vợ của Hồ Tụng Mậu. (HCM, William Duiker, page 199)
Nhờ vợ chồng luật sư thiên tả Frank Loseby nên HCM thoát qua nhiều trở ngại. Sau khi ra tù, Loseby tung tin giả rằng NAQ đã chết trong tù Hongkong với bệnh lao phổi để đánh lạc hướng tình báo Pháp và Anh vẫn còn lùng kiếm người quốc tế cộng sản này để đem về xử tử với tội trùm xách động tại Đông Nam Á. NAQ được Loseby giúp vượt qua các địa điểm nguy hiểm và cuối cùng đến Thượng Hải, và từ đó lên tàu buôn Liên Sô tại bến Thượng Hải trở về lại Nga.
Những năm ở Nga từ 1934-1938, hoạt động của NAQ không được sách báo ghi rõ ràng, làm gì. Sau khi Liên Sô sụp đổ thì tài liệu về NAQ được lộ ra nhiều hơn. Được biết, thời gian này NAQ được huấn luyện ở các trường Đảng. Đàn anh cũng đã cho NAQ một cô vợ người Nga, và hai người đã có một cô con gái.
NAQ có thêm bí danh Hồ Quang khi được lệnh của Liên Sô sang Trung Quốc. Hồ Quang hoạt động ở đó cuối 1938. Nhờ quan hệ Liên Sô và Trung Quốc nên Nguyễn Ái Quốc qua Trung Quốc dễ dàng. Tại Lan Châu thủ phủ tỉnh Cam Túc, Tây Bắc Trung Quốc, với phù hiệu Bát Lộ Quân, quân hàm thiếu tá và giấy tờ mang tên Hồ Quang. (Những Tên Gọi, Bí Danh, Bút Danh của CT HCM, 2003, Viện Bảo Tàng HCM)
Bát Lộ Quân là quân đội phối hợp giữa 2 phe Tưởng Giới Thạch và Mao Trạch Đông để đương đầu với Nhật. Tác giả William Duiker có ghi lại hiện tượng Hồ Quang rất lo sợ khi phe Tưởng có thái độ đe dọa phe cộng sản của Hồ trên đường đổ bộ chở đầy quân trang quân cụ. Sách tuyên truyền rằng Hồ trú chung với lính ở hầm, nhưng thực ra ông ta tạm ẩn trong ngôi biệt thự sang trọng nơi mà Mao từng ở.
Tại Cao Bằng nơi hang ổ hoạt động, năm 1941 khi trở về Việt Nam, NAQ có thêm tên gọi nữa là Già Thu. Ông thâu nạp cán bộ, trong đó có Nông Thị Ngác. Năm 1997, Ngác còn sống và được một tờ báo Xuân trong nước phỏng vấn. Bà đã kể những chi tiết “sinh hoạt” với “chú Thu” (chỉ riêng cho Ngác gọi), mỗi ngày học tập mấy tiếng, v.v.. Một nữ cán bộ giỏi mà Già Thu đặt một bí danh là Nông Thị Trưng.
Bà Nông Thị Trưng (Ngác) trước cửa nhà (Báo Đảng)
Sau Nông Thị Trưng là Đỗ Thị Lạc. Sau 13 tháng bị phe Tưởng giam bên Trung Quốc, Hồ được giúp trở về VN và có dẫn theo bà Đỗ Thị Lạc. HCM giới thiệu với bản làng: “Bác giới thiệu với bản làng người nữ cán bộ hôm qua cùng về với Bác: -Đây đồng chí Lạc thay cháu Nông Thị Trưng về đây ở với đồng bào…” (“Năng Động Hồ Chí Minh,” tác giả Thép Mới ).
Nghi vấn HCM đã sát hại mẹ con bà Đỗ Thị Lạc rất có thể là thật. Biết đâu bà này muốn làm vợ chính thức của ông ta? Suy cho cùng thì chỉ có bà Nông Thị Ngác (Nông Thị Trưng) là một cán bộ giỏi và không đòi hỏi này nọ mặc dù có con với ông ta, nên được Hồ chú ý. Sau này bà được Hồ cho lên chức chánh án tỉnh Cao Bằng, thời ông ta là một “chủ tịch” đầy quyền lực.
2001 khi Nông Đức Mạnh lên nắm quyền Tổng Bí Thư Đảng, báo chí nước ngoài đã hỏi Mạnh có phải là con trai của HCM không thì Mạnh cũng không từ chối nói rằng “mẹ là người Tày phục vụ cho HCM trong đầu thập niên 40” (Ho Chi Minh, William Duiker, page 670)
Năm 1942 NAQ rời Cao Bằng hướng về phía bắc tìm phương hướng hoạt động, phải kết hợp với các đảng phái, giữa đường bị phe Tưởng Giới Thạch bắt. Lúc này mới xuất hiện giấy tờ có tên Hồ Chí Minh.
Ở 13 tháng và qua 30 trại giam của phe Tưởng Giới Thạch. Tài liệu đã chứng minh rằng quyển thơ Ngục Trung Nhật Ký không phải do HCM làm vì quyển thơ đó ra đời vào 1932 tại Hongkong.
(Hình từ “Uncle Ho and Uncle Sam” documentary film). Ngày 29/3/1945, do yêu cầu của HCM, tướng Hoa Kỳ ông Claire Chennault gặp HCM tại Côn Minh. Mục đích Hồ gặp là để xin ông Chennault một tấm hình có chữ ký ở phía sau. Sau đó Hồ cùng nhóm chạy bộ về “khu tập hợp kháng chiến” treo ngay tấm hình tướng Chennault kế bên cờ đỏ sao vàng, và tuyên bố rằng Mỹ là bạn của Việt Minh. Đây là cả một kế hoạch khi sắp sửa cướp chính quyền – HCM rất mong HK chông nhận “chính phủ” của Hồ.
Tình hình thế giới cho thấy Nhật sẽ phải thua đồng minh mặc dù đã đảo chánh Pháp nên những chuẩn bị của HCM là phải nhờ Hoa Kỳ làm ổn định thế cai trị và sau đó mới lòi ra con đường thiết lập nhà nước độc tài theo kiểu cộng sản.
Tấm hình này còn được Việt Minh mang vào tận trong miền Nam để tuyên truyền “Hoa Kỳ là bạn.”
Việt Minh ùa vào nhà hát lớn cướp cờ vàng 3 sọc đỏ thay vào cờ đỏ sao vàng ngày 17/8/1945.
Viêt Minh lãnh đạo bởi HCM cướp chính quyền Trần Trọng Kim ngày 17/8/1945, sau vụ Mỹ thả 2 trái bom nguyên tử tại Nhật. Nhật phải đầu hàng, còn Pháp thì đã ra đi, 1 khoảng trống chính trị mà chính phủ Trần Trọng Kim trong thế còn yếu vì mới thành lập nên không chống trả nổi với phe cánh Việt Minh. Ngày 19/8/1945 Việt Minh tổ chức một cuộc xuống đường quy mô hơn cũng tại Nhà Hát Lớn để tuyên bố “cướp chính quyền.”
Ngày xuống đường này ngoài những cờ đỏ sao vàng cũng có người cầm cờ vàng ba sọc đỏ (chính phủ Trần Trọng Kim).
HCM rất muốn HK công nhận nên mới có biểu ngữ trên.
Sau đó HCM lập ra “Chính Phủ Viêt Nam Dân Chủ Cộng Hòa” tại miền Bắc. Ngày 2/9/1945 ra mắt nhưng không có quốc gia nào trên thế giới công nhận. Biểu ngữ “THE DOC LAP”, nửa Mỹ nửa Việt, nói lên tinh thần cầu cạnh Hoa Kỳ, rất muốn Hoa Kỳ công nhận, nhưng tổng thống Truman thừa biết Hồ chính là Nguyễn Ái Quốc một tên cộng sản sừng sỏ của đệ tam quốc tế nhiều năm hoạt động và được huấn luyện ở nước ngoài.
Trong lúc đang bối rối thì nước Pháp bị lọt vào bàn tay Đảng Cộng Sản Pháp và Đảng Xã Hội.
Âm Mưu của HCM rước Pháp vào Hà Nội bị dân biểu tình hô la “Hồ Chí Minh bán nước!”
Thư HCM gửi tổng thống Truman ngày 28/2/1946
Giai đoạn vào tháng 2/1946 Pháp cộng sản và HCM có những liên lạc mật thiết để đi tới mục đích bành trướng chủ nghĩa cộng sản tại Đông Dương, nghĩa là trước hết phải nhuộm đỏ cả nước Việt Nam. Vì lý do đó mà thống đốc Đông Dương Thierry d’Argenlieu đã có phản ứng nên ông quyết định tách Nam Kỳ ra khỏi vòng ảnh hưởng của phe Pháp cộng và HCM.
Ngày 28/2/1946, HCM gửi tổng thống Hoa Kỳ Harry Truman một lá thư, trong đó có yêu cầu tổng thống can thiệp giúp đừng để Nam Kỳ (Cochin China) thành khu tự trị (secession theo lá thư trên của HCM)
Hồ Chí Minh và Võ Nguyên Giáp rước Pháp cộng sản vào Hà Nội 3/1946
Nhà báo Walter Cronkite trong phim trên đã tuyên bố là “không ai công nhận HCM ngoại trừ cộng sản Pháp.”
Hai bên Pháp và HCM liền bắt tay nhau ký Hiệp Ước Sơ Bộ ngày 6/3/1946, trong đó Pháp có quyền tối cao lãnh đạo Việt Minh về mặt quân sự, và công nhận “Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa” được “tự do” nghĩa là được một số quyền nhưng không được độc lập. Đểm quan trọng hơn hết là có điều khoản “thống nhất 3 kỳ” nghĩa là muốn nhuộm đỏ cả nước Việt Nam. Đây là hành động bán nước đầu tiên của HCM khi chịu sự điều khiển của Pháp trong hệ thống đệ tam quốc tế cộng sản.
Trong tàu Emile Bertin khi đối thoại với TĐ Đông Dương D’Argenlieu.
Pháp mẹ thì bị cộng sản nắm quyền, trong khi ở Đông Dương thì quyền hành thuộc khối không cộng sản. D’Argenlieu cươ ng quyết không muốn miền Nam lọt vào tay cộng sản nên đã gặp HCM vài lần để bàn luận. Trong tàu Emile Bertin vào tháng 3/1946, HCM tức giận vì d’Argenlieu làm trở ngại chương trình “thống nhất” của phe cộng sản. Thống đốc d’Argenlieu vẫn tiến hành việc tách Nam Kỳ ra thành khu tự trị. Nhìn đôi mắt của Hồ biểu lộ sự tức giận Thống Đốc d’Argenlieu.
Tướng Pháp Leclerc, HCM, và Đại Sứ Pháp Sainteny nâng ly chúc mừng sau khi ký Hiệp Ước Sơ Bộ. Đây được xem như một hiệp ước bán nước và Hồ bị dân miền Bắc gọi là “Hồ Chí Minh bán nước.”
HCM rất hãnh diện làm đệ tử của Lenin, người chủ trương bạo lực cách mạng sắt máu, vô thần, không có biên giới của quốc gia, tất cả phục vụ cho quyền lợi quốc tế.
Sainteny hộ tống HCM từ Biarritz đến Paris để dự Hội Nghị Fontainebleau
HCM phải tạm chờ đợi tại Biarritz khi nước Pháp đang có cuộc bầu cử quốc hội, phái đoàn có thời giờ dạo biển.
Hình ảnh chụp tại phi trường vào đầu tháng 6/1946 khi HCM qua Pháp dự Hội Nghị Fontainebleau. Kế bên là Jean Sainteny đại diện nước Pháp ra hộ tống HCM, khi chính phủ đang có cuộc bầu cử quốc hội. HCM tỏ ra rât lo sợ khủng khiếp (theo hồi ký của Sainteny) mà người ta thấy ngay trong hình này (Ho Chi Minh, William Duiker, page 426). Lý do là phe cánh cộng sản đang mất ghế trong quốc hội, thế nên Hiệp Ước Sơ Bộ, trong đó có phần nhuộm đỏ cả 3 kỳ, không thể thực hiện được. (HCM, William Duiker, page 426)
Báo chí Đảng dùng những hình trên ghi chú là “HCM và Sainteny tại Vịnh Hạ Long” cố tình đánh lạc hướng người đọc sử, che giấu giai đoạn làm thân bán nước của HCM.
Phái đoàn thiên tả đón rước HCM, 6/1946, dẫn đầu là ông Marius Moutet, Bộ Trưởng Thuộc Địa thuộc Đảng Xã Hội
HCM ăn uống với Sainteny tại Pháp 1946 sau khi thất bại tại Hội Nghị Fontainebleau.
Khi bị tướng Raoul Salan đánh tiếng là sẽ đánh nhau với Việt Minh thì HCM sẵn sàng chấp nhận, còn trả lời rằng Việt Minh chết 10, Pháp chết 1 vẫn cứ đánh mãi cho tới khi chiến thắng. (Ho Chi Minh, Pierre Brocheux, page 120)
Lễ Độc Lập của pháp 14/7/1946, Hồ bị dời ghế xuống những hàng sau theo lệnh của thủ tướng mới đắc cử Bidault.
Phe Bidault là đối thủ của Đảng Cộng Sản Pháp mà HCM là người cùng phe cộng sản. Hành động của Bidault được coi như tuyên chiến với HCM một cách gián tiếp, đến giữa tháng 9 thì hai bên mới thật sự chuẩn bị chiến tranh.
Ngoài Sainteny là người hết lòng thuyết phục HCM không nên có chiến tranh với Pháp thì phải kể Tướng Jean-Julien Fonde. Fonde đã nói chuyện với tướng cộng sản Võ Nguyên Giáp và nhã nhặn cân nhắc rằng chiến tranh tàn khốc lắm, người chết, nhà cửa tiêu tan, bao nhiêu là đổ vỡ phải nên ngăn ngừa…Nhưng ông Fonde được ông Giáp đáp lại ngay bằng những lời mạnh bạo, không cần đắn đo suy nghĩ, rằng:
Ông nghe đây! Chính trị đứng trên kinh tế, sự tàn phá không quan trọng, một triệu người Việt Nam chết cũng không quan trọng, người Pháp cũng chết thôi. Chúng tôi đang sẵn sàng!….
Vào rất khuya khoảng 1 giờ sáng ngày 14/9/1946, trước khi sửa soạn trở về Việt Nam, Hồ gõ cửa nhà ông Moutet và ép Moutet ký một tạm ước gọi là Modus Vivendi hay Tạm Ước 14/9. Ông Moutet ngồi trên giường ký trong bộ đồ ngủ. Nội dung cũng là sự chia chát quyền lợi hai bên . HCM biện hộ rằng chẳng lẽ về tay không, và xin ông Moutet giúp (HCM, Jean Lacouture, page 154). Hồ mang cái tạm ước không giá trị đó về Việt Nam thật ra là để câu giờ, xoa dịu, thanh trừng các thành phần chống đối, và lên tiếng rằng đang cầu hòa với Pháp…Trên thực tế thì HCM trong tư thế chuẩn bị cuộc chiến sắp xảy ra.
Hình trên (Vietnam A Complete Photographic History, Michael Maclear, 2003, page 10), bên góc mặt ghi rõ: Hình dưới ngày 4/7/1946 – Hồ Chí Minh ký tên vào sổ lưu niệm khi đến Tòa Thị Chính tại Paris thăm viếng.
Thế mà trên các sách báo trong nước lại âm mưu ghi sai nội dung của tấm hình. Họ ghi là: Hồ Chí Minh và Marius Moutet ký tạm ước 14/9/1946, trong khi sự thật thì Hồ đến nhà ông Moutet ép ông ta ký tạm ước này vào quá khuya ngay tại đầu giường ngủ của Moutet trong bộ đồ ngủ.
Pháp thực sự tái chiếm Đông Dương để dẹp làn sóng đỏ với sự hỗ trợ của Hoa Kỳ vào 12/1946.
Về nước HCM viết thư kêu gọi toàn dân “chống Pháp thực dân xâm lược” khi trước đó mấy tuần Hồ cầu cạnh (phe Cộng Hòa Bidault vừa đắc cử) muốn Pháp trở về miền Bắc bắt tay chính phủ HCM cai trị, với những lời tâng bốc. Thử hỏi nếu Pháp còn là thực dân thì cũng nên chấp nhận đề nghị của Hồ, tội gì phải làm chiến tranh với HCM tốn gần 100 ngàn quân dân? Thực ra đây là chủ trương chung của khối tự do giúp Pháp trở về dẹp làn sóng đỏ tại Đông Dương, trước hết là nước Pháp không còn bị phe tả hoành hành…
Khi đánh với Việt Minh cộng sản, Pháp đã chuẩn bị cho một chính phủ duy nhất của ba miền. Quốc trưởng Bảo Đại được mời về chấp chính. Được tin này dân Saigon xuống đường ủng hộ.
Quốc trưởng Bảo Đại đã trở về đã họp bàn với Pháp trong các năm 1948, 1949. Ngày 8/3/1949, Pháp đã công nhận Việt Nam độc lập trong liên hiệp Pháp tại Elysee Palace, Paris. Cờ vàng 3 sọc đỏ được bay phất phới tại điện Elysee trước nhiều quốc gia tham dự.
Cựu đảng viên cộng sản Bùi Tín đã “sáng mắt” sau hơn 10 năm ở hải ngoại nghiên cứu những tài liệu trung thực về cuộc chiến giữa Pháp và Việt Minh. Ông có bổn phận phải lên tiếng để thế hệ đang bị nhồi nhét những sai lầm ý thức ra sự thật. Bùi Tín tuyên bố bởi vì HCM là quốc tế cộng sản theo lệnh của đàn anh là nhuộm đỏ Đông Dương nên Pháp phải tái chiếm để trừ hậu họa.
Truyền đơn của Pháp rải chống cộng sản vào 1946-1954
Hình chụp từ Psywarrior.com. Truyền đơn (leaflet) của Pháp khi đánh với Việt Minh cho thấy cảnh một bên là máu đổ khi có búa liềm cộng sản và một bên có cờ vàng 3 sọc đỏ thì thanh bình no ấm.
https://www.youtube.com/embed/hRI-7wJq7Us?version=3&rel=1&showsearch=0&showinfo=1&iv_load_policy=1&fs=1&hl=en&autohide=2&wmode=transparent
Pháp Tái Chiếm Đông Dương đánh qtcs Hồ Chí Minh
Những năm đầu cuộc chiến từ 19/12/1946 -1949, phe Việt Minh bị Pháp đánh bạt vào rừng. Khi Mao Trạch Đông nắm quyền bên Trung Hoa thì tình hình thay đổi. HCM nhận viện trợ và được Mao công nhận chính phủ. Sau đó Mao và Hồ qua Nga trình diện Stalin, nhận thêm chỉ thị và huấn luyện. Đó là thực hiện ngay việc Cải Cách Ruộng Đất.
Trên: Hồ (chính giữa) và tướng Võ Nguyên Giáp (mặt) nhận chỉ đạo từ Trung Cộng trong giai đoạn chiến tranh Đông Dương với Pháp (1949-1954). Trên tường là hình ảnh của Mao Trạch Đông và Hồ.
(Vietnam Magazine, August 2006)
Một cuộc họp để bàn về Triều Tiên và “ngưng chiến quân sự” tại Đông Dương diễn ra tại Berlin vào tháng 1 và 2/1954, giữa các nước gồm Mỹ, Anh, Pháp, Nga (Molotov). Phe cộng sản HCM đã bằng lòng vào bàn hội nghị tại Geneva (Thụy Sĩ) vào 8/5/1954.
The subsequent Geneva Conference was to produce a temporary peace in Indochina and France’s withdrawal from Vietnam, though formal peace in Korea remained elusive. http://en.wikipedia.org/wiki/Berlin_Conference_%281954%29
Nhưng rồi trong vòng 24 tiếng trước khi xảy ra buổi họp Việt Minh tấn công ào ạt tại Điện Biên Phủ qua chiến thuật biển người. Tài liệu cho thấy Trung Cộng cố vấn về chiến thuật, chiến lược, gửi vũ khí, thực phẩm, ngay cả bộ đội qua miền Bắc để tiếp ứng. Vì bị tấn công quá bất ngờ nên sự sắp xếp họp tại Geneva phải kéo dài cho tới tháng 7, 1954.
Bộ Trưởng Ngoại Giao Hoa Kỳ, ông John Dulles, rất tức giận ra khỏi phòng họp khi bàn về vấn đề Đông Dương. Ông làm buổi họp báo ngoài trời lên tiếng tố cáo phe cộng sản không giữ lời hứa, làm cuộc tấn công biển người để làm thế thượng phong mang vào buổi họp. Kết quả là Nga và Tàu chỉ huy việc chia đôi đất nước Việt Nam, người đại diện miền Bắc là Phạm Văn Đồng chỉ là kẻ thừa hành. Đây là lần bán nước thứ 2 của HCM!
Ngoại trưởng HK John Dulles họp báo ngoài trời tố cáo tội lừa gạt của CSVN
Trong Hiệp Định Geneva, miền đất ai nấy sống, một bên tự do dân chủ, một bên độc tài cộng sản. Trong vòng 300 ngày là chương trình di cư từ Bắc vào Nam. Nếu không bị cộng sản ngăn cản con số di cư sẽ rất nhiều chứ không chỉ 1 triệu. Cộng sản lợi dụng làn sóng di cư, gài cán bộ vào để hoạt động trong Nam, một mặt xua quân qua dải Trường Sơn, vi phạm những điều ghi trong Hiệp Định.
Người miền Nam nồng nàn tình cảm đón rước đồng bào di cư từ Bắc. Sông Bến Hải ngăn đôi 2 miền đất nước là do HCM vâng lệnh Nga Tàu làm ra. Nhạc Sĩ Lam Phương qua bài “Chuyến Đò Vĩ Tuyến” nói lên nỗi lòng đau xót khi nhìn thấy giang sơn bị chia cắt…Người miền Bắc bị tập đoàn HCM sát hại qua nhiều hình thức, một số được cơ hội vào Nam sống thanh bình hạnh phúc…
ca sĩ Hoàng Oanh với “Chuyến Đò Vĩ Tuyến” nhạc sĩ Lam Phương
“Về Đây Anh” nhạc sĩ Nguyễn Hiền
Giai đoạn từ 1952-1956, theo chỉ thị của Nga Tàu, HCM thực hiện vụ Giảm Tô và Cải Cách Ruộng Đất. Việc này làm chấn động cả xã hội miền Bắc: máu đổ lệ rơi, giết người như ngóe, chôn sống và xử bắn địa chủ, con cái địa chủ không nhà cửa phải lang thang chết đói, hằng ngàn người, ngay cả là đảng viên cũng bị vào tù oan ức vì một vài sào ruộng cũng bị kích lên thành địa chủ, luân thường đạo lý đảo lộn vì mạng sống, con đấu tố cha, vợ tố chồng, anh em tố lẫn nhau…
Được nghe bà kể khổ
Con thấy đời con thực là đáng chết!
Con đã đi bóc lột để nuôi bà
Con bây giờ không dám nhận là cha
Dù bà do con đẻ ra
Con, thành phần địa chủ thối tha
Trước nhân dân, trước Đảng, trước bà
Xin thành khẩn cúi đầu chịu tội!
Đó là lời môt cụ đồ ở ngoại thành Hà Nội
Trước đấu trường giăng giối với con
Nguyễn Chí Thiện, 1972
Nhà thơ Nguyễn Hữu Loan cũng là nhân chứng trong Cải Cách Ruộng Đất. Bài thơ vang danh của ông , Màu Tím Hoa Sim, được các nhạc sĩ nổi tiếng phổ nhạc.
Vì quá tàn nhân nên Đảng cũng cảm thấy hơi xấu hổ nên làm màn “thú nhận sai lầm, tự phê bình”. Rồi khóc. Vậy thôi! Con số người bị giết trong Cải Cách Ruộng Đất có thể lên tới 200 ngàn người, nhưng nếu tính theo chỉ tiêu do Mao đề ra là 5% phải chết thì con số phải là 700 ngàn người (tính luôn các thành phần liên hệ, không chỉ là địa chủ). Lý do HCM, Trường Chinh, Võ Nguyên Giáp, Phạm Văn Đồng…quá tàn ác như vậy cũng đa phần là nghe theo chỉ thị đàn anh Nga Tàu,…Trước đó bên Nga Stalin cũng tàn sát hằng trăm nghìn dân vô tội qua chiến dịch tịch thu tài sản, và các thành phần chống lại. Mao Trạch Đông cũng vậy. Bởi vậy 6/2007, tại thủ đô nước Hoa Kỳ, một tượng đài “tưởng niệm nạn nhân cộng sản” – con số hơn 100 triệu, trong đó có nạn nhân của HCM, ít nhất là 10 triệu.
Nông Thị Xuân
Nông Thị Xuân là một hộ lý phục vụ HCM trong giai đoạn Hồ trở thành một chủ tịch uy thế. Năm 1956, Xuân sinh cho HCM một người con trai đặt tên Nguyễn Tất Trung. Xuân muốn làm vợ chính thức nên bị HCM sai tên công an Trần Quốc Hoàn canh giữ và sau đó đập đầu Xuân chết, xong tạo dựng ra một tại nạn xe ô tô để phi tang. HCM không thừa nhận con và giao cho người khác nuôi. Hiện Trung đang sống tại Hà Nội. Toàn bộ câu chuyện giết người này được kể trong lá thư của anh bộ đội, chồng sắp cưới của cô Vàng, em họ cô Xuân. Cô Vàng cũng bị sát hại sau đó khi khám phá ra sự thật. Việc làm tàn ác này của HCM được viết ra trong cuốn Công Lý Đòi Hỏi của ông Nguyễn Minh Cần, một cựu đảng viên.
HCM vui mừng cùng với Chu Ân Lai sau khi chia đôi đất nước vào 7/1954.
Cảnh tàn sát địa chủ miền Bắc do HCM tạo ra. Cảnh khóc giả , lau nước mắt khô là trò kịch mà báo chí thế giới hay chế giễu HCM
Hồ làm ra chiến thuật Cải Cách Ruộng Đất theo chỉ thị Nga Tàu.
Bản chất Hồ Chí Minh
Excerpt from Walter Cronkite film made in 1966. Interviewed by Cronkite, Professor Bernard B. Fall said Ho Chi Minh is somebody with 24 hours per day acts. Ho is extremely respond conscious…”Uncle Ho” is his idea…HCM’s associates were executed.. HCM had at least allowed the executions.. He kept distance from all of these…Fantastic performances!
Tìm hiểu về lịch sử và chiến tranh Việt Nam như một chuyên ngành, Giáo sư Bernard B. Fall đã chắc chắn cho rằng HCM là một người có đầu óc sắt đá, không tình cảm như người Á Đông, làm việc không nghỉ. “Bác Hồ” là danh xưng mà chính ông ta đặt ra. Những đồng chí của Hồ đã bị thủ tiêu. HCM ít nhất đã ra lệnh những cuộc hành quyết đó, nhưng ông ta đứng ra xa tất cả những hiện tượng này…Thật đúng là những việc làm có hiệu quả vô cùng!
Chứng minh rõ nhất là Hồ đã ra lệnh giết bà Cát Hanh Long Nguyễn Thị Năm, một người điền chủ giàu có đã từng đóng góp tiền của cho phong trào của Hồ. Theo chỉ thị của Mao là phải giết 5% địa chủ miền Bắc thì bà Năm là người đầu tiên bị xử tử để làm “gương.”
Công hàm bán nước
Bản thư công hàm đăng trên báo Nhân Dân, ngày 23/9/1958.
Bản công hàm chính thức
Ngày 14/9/1958, HCM chỉ thị Phạm Văn Đồng ký Công Hàm gửi Chu Ân Lai của Trung Cộng để bằng lòng chấp nhận 12 hải lý trong đó có Hoàng Sa và Trường Sa là thuộc quyền của Trung Cộng. Thêm một hành động bán nước ! Đây là lần thứ 3.
HCM mang búa liềm vào nước Việt đập nát những mảnh đời trẻ thơ và những thế hệ kế tiếp.
Cộng sản miền Bắc mang súng đạn Nga Tàu qua dải đường Trường Sơn vào miền Nam xâm lăng, vi phạm Hiệp Định Geneva 1954 khi chia đôi đất nước.
Thanh niên miền Bắc bị hy sinh rất nhiều trong cuộc chiến với Pháp. Tiếp tục, sau Hiệp Định Geneva, cộng sản chuyển quân qua rừng Trường Sơn vào Nam, bắt cả những thiếu niên tuổi chừng 13, 14 phải mang súng gọi là đi “giải phóng” “chống Mỹ cứu nước.” Hằng nghìn người bỏ xác dọc trường sơn và trong chiến trận. Họ biết chết nên thường xăm vào cánh tay “sinh Bắc tử Nam.”
Những tù binh cộng sản bị Việt Nam Cộng Hòa bắt, họ không muốn bị trao trả về miền Bắc. Họ phản đối bằng buổi xuống đường có biểu ngữ “Nếu trả cho cộng sản, chúng tôi tự sát tập thể.” Điều này nói lên người dân miền Bắc biết chế độ cộng sản quá khắc nghiệt, quá tàn ác.
Trên là những tù binh rất trẻ miền Bắc bị Viêt Nam Cộng Hòa bắt giữ. Họ được đối xử đàng hoàng. Hình trên là buổi trao trả tù binh.
Năm 1960 sau khi đàn áp văn nghệ sĩ miền Bắc, Đảng cho ra đời tập thơ “Ngục Trung Nhật Ký” bảo là tác giả HCM đã làm ra trong thời gian bị tù (Tưởng Giới Thạch) 1942-1943.
Việc gian dối này bị lộ khi một số người khám phá ra. Ngay trong Ban Dịch Thuật có ông Đặng Thai Mai hỏi Hồ Chí Minh rằng tại sao cuốn thơ chính gốc đề ngày 29.8.1932 tới 10.9.1933 mà ông Hồ ở tù bắt đầu từ 1942? HCM không trả lời.
Cuốn thơ của Đảng làm ra ghi ngày 29.8.1942 -10.9.1943. Chúng ta thấy rõ những nét sửa chữa, cố gắng làm hàng số cho giống chỉ sửa năm. Đây là một trong hàng ngàn vấn đề gian dối của HCM và tập đoàn Đảng Cộng Sản Việt Nam. Ông Lê Hữu Mục đã chứng minh rõ ràng tác giả cuốn thơ là một người Tàu ở tù Hongkong, cùng thời gian với HCM, 1932-1933. Văn nghệ sĩ, trí thức đa số đã vào tù, ngoài đời chỉ còn HCM là sáng giá nhất về mặt văn hóa qua những áng văn trác tuyệt. Nếu do Hồ làm ra thì tại sao đến mãi 1960 mới tung ra? Tại sao không ca ngợi những bài thơ đó trong “Những Mẩu Chuyện về Đời Hoạt Động của Hồ Chủ Tịch” , ra đời 1948, tác giả Trần Dân Tiên (cũng là bút danh của HCM).
Quân đội HK thật sự vào miền Nam Việt Nam 1965 sau vụ cộng sản miền Bắc cố tình khai chiến qua vụ cộng sản tấn công tàu Maddox đóng tại vùng hải phận quốc tế 1964.
Những ai ở miền Bắc khi biết rõ tội ác của tập đoàn cộng sản họ rất ngao ngán. Nhà thơ Nguyễn Chí Thiện bị ở tù 27 năm cũng chỉ vì cái tội làm thơ chống Đảng, không theo ý của Đảng. Ở trong tù, tù nhân vẫn theo dõi, nghe ngóng tình hình. Họ còn mong Mỹ dội bom miền Bắc cho tới mức để cộng sản phải đầu hàng.
Năm 1968 căn bệnh của HCM càng ngày thêm nặng. Ước mong của Hồ là đánh chiếm miền Nam cũng như món quà trước khi ông qua đời. Thế nên hơn 40 tỉnh miền Nam bị cộng sản tấn công một lược vào dịp Tết Mậu Thân, nặng nhất là Huế. Hằng ngàn dân vô tội bị cộng sản chôn sống, bị thảm sát . Nhiều tỉnh trong Nam nơi nơi đầy bom đạn, nhà tan cửa nát…
Họ tấn công liên tục. Những trận chiến Quảng Trị, Bình Long, An Lộc…Những anh hùng trong Quân Lực VNCH đi vào lịch sử. Cộng sản miền Bắc hay tuyên truyền Mỹ dội bom làm thiệt hại, nhưng thật ra nhiều tỉnh miền Nam đã bị chúng tàn phá hơn nhiều: pháo kích, giựt cầu, đốt nhà, gài mìn, nửa đêm đến nhà bắt dân đi biệt tích, ám sát, treo cổ các ông trưởng ấp, khủng bố, góp tiền các cơ sở thương mại nếu họ không đưa thì bị ám hại, gài người vào chùa gây kích động xuống đường chống chính phủ. Thủ đoạn của cộng sản thật không lường, đăm ra người dân luôn lo sợ.
Bom đạn từng cao chưa đủ!
Tên lửa tầm xa chưa đủ!
Đất nước này cần quần nát bởi xe tăng
Mới có thể san bằng khổ nhục
Mới có thể đào lên khôi phục
Giá trị con người, phong tục, thi ca
Dù xích tăng nhầm nghiền nát đời ta
Dù bước tận cùng cộng sản thủ tiêu ta
Ôi, những binh đoàn trọng pháo chiến xa
Tiếng gầm rú của người sẽ làm ta hả dạ!
Nguyễn Chí Thiện, 1972
Khoảng 3 năm sau khi HCM qua đời, Jean Sainteny viết một cuốn hồi ký nói về HCM vào 1972. Hình trên, tác giả đã ghi là HCM đã nhận lệnh bí mật từ quốc tế cộng sản để phóng ra cuộc chiến tranh đẫm máu. Sainteny muốn cho người đọc ghi nhận là hình của hai người thầy Lenin và Stalin treo trên tường bên cạnh Hồ. Không thể chối cãi rằng HCM đã thừa lệnh ngoại bang để giết dân tộc mình, ông ta thi hành tất cả những mệnh lệnh của quốc tế cộng sản để phục vụ quyền lợi của đàn anh.
Những năm đầu thập niên 70, phong trào phản chiến rần rộ tại HK làm chấn động cả xã hội. Tài liệu cho thấy quốc tế cộng sản chi vào HK hằng năm hơn 3 tỷ đô la cho những sinh hoạt biểu tình chống đối chính phủ. Tại Chicago, Illinois, là trung tậm của các hoạt động thiên tả, gồm những thành phần trong đó có nhiều người dân da đen. Việc này đưa đẩy tổng thống Nixon phải từ chức sau vụ Watergate và hiệp định Paris 27/1/1973 HK rút quân khỏi miền Nam. Xin xem phim tài liệu Vietnam Vietnam của John Ford để biết rõ phong trào phản chiến là nguyên do chánh đưa đẩy mất miền Nam vào tay cộng sản.
https://www.youtube.com/embed/ahmvb8234w0?version=3&rel=1&showsearch=0&showinfo=1&iv_load_policy=1&fs=1&hl=en&autohide=2&wmode=transparent
Vietnam! Vietnam! John Ford
Hiệp Định Paris 27/1/1973. Hai bên đã ký, nhưng cộng sản miền Bắc cố tình vi phạm, họ tiếp tục tấn công ào ạt miền Nam. Hoa Kỳ thì bị làn sóng thiên tả rần rộ biểu tình mỗi ngày đòi rút quân,,,Giới báo chí, Hollywood, sinh viên học sinh của Mỹ cũng đã góp phần vào việc thúc đẩy việc không viện trợ cho miền Nam. Miền Bắc thì vẫn được Nga Tàu tiếp trợ hùng hậu. Xem phim Vietnam Vietnam của John Ford để thấy toàn cảnh của xã hội Hoa Kỳ lúc đó, không thể đổ lỗi cho BT Ngoại Giao Kissinger hay TT Nixon.
1974, Trung Cộng tấn công chiếm đảo Hoàng Sa, mà lúc này chủ quyền của 2 đảo thuộc về miền Nam Việt Nam. Việc này xảy ra sau Hiệp Định Paris 27/1/1973, tức sau sự rút quân của quân đội Hoa Kỳ, trong khi đó thì miền Bắc vẫn được Nga Tàu tiếp tục viện trợ súng đạn hùng hậu. Hải quân của Quân Đội Việt Nam Cộng Hòa ra sức đánh trả đã hy sinh trên 60 chiến sĩ, còn cộng sản miền Bắc hân hoan vui mừng … Thêm một hành động bán nước của của tập đoàn cộng sản!
30/4/1975, ngày cộng sản miền Bắc xâm lăng cưỡng chiếm miền Nam…Sau đó từ 1977 đã có những làn sóng vượt biển đông và đường bộ tìm tự do, và tiếp tục những những người ra đi bất chấp nguy hiểm…Con số bỏ mạng trên đường biển và bộ, theo tài liệu Liên Hiệp Quốc, là khoảng 700 ngàn.
Hơn 3 triệu người định cư tại các nước tự do, đến 2017 đã 42 năm.
Những chế độ cộng sản ở Đông Âu tan rã 1989 và tiếp theo đó là sự sụp đổ của Liên Bang Sô Viết vào cuối năm 1991. Người người vui mừng vì có được đời sống tự do dân chủ, họ ra đường đập đổ tượng hình Marx Lenin Stalin, những thứ biểu tượng mà Đảng Cộng Sản Liên Sô bắt dân phải tôn thờ trong nhiều năm qua.
Không còn chỗ dựa về mặt chủ thuyết, cộng sản Việt Nam hụt hẫng về mặt tuyên truyền nhồi sọ nên mới bày ra cái gọi là “tư tưởng HCM.” He appeared to lead by persuasion and consensus rather than by imposing his will through force of personality. Nor did he write frequently about his ideas or inner motivations.” (HCM, William Duiker, 2000, page 5) – Ông ta thể hiện sự lãnh đạo bằng cách chiêu dụ và sự cùng nhau nhất trí, thay vì đưa ra chiều hướng nguyện vọng bằng sức mạnh của nhân cách. Cũng như ông đã không thường viết về tư tưởng của ông ta hay là những động lực thúc đẩy bên trong.
Vì không có tư tưởng nên HCM không được các học giả (Scholars) thế giới nhắc nhở, theo Duiker. Tác giả Duiker kết luận rằng HCM chỉ là một người hành động (practitioner), hành động theo chỉ thị.
TT Bush ngày khai trương tượng đài tưởng niệm Nạn Nhân của Chủ Nghĩa Cộng Sản tại Washington DC, 2007.
Ngày nay tại Việt Nam vẫn còn những cảnh rất là đi ngược dòng lịch sử…
Hội nghị Thành Đô, ngày 3-4/9/1990
Theo nhận xét chung cho thấy, sau khi chứng kiến sự sụp đổ của chế độ cộng sản Đông Âu và Liên Sô, Việt Nam bắt đầu lúng túng nên không gì hơn là họp bàn với đàn anh Trung Cộng. Sự kiện lịch sử này xảy ra vào hai ngày 3 và 4 tháng 9, năm 1990 trong một buổi họp có tên là Hội Nghị Thành Đô.
Tài liệu Wikipedia: Hội Nghị Thành Đô là cuộc hội nghị thượng đỉnh Việt-Trung trong hai ngày 3-4 tháng 9 năm 1990, tại Thành Đô, thủ phủ tỉnh Tứ Xuyên(Trung Quốc) giữa lãnh đạo cao cấp nhất hai Đảng Cộng sản và Nhà nước Việt Nam – Trung Quốc. Cuộc họp mặt này nhằm mục đích bình thường hóa quan hệ giữa hai nước và hai Đảng. Cho đến nay, nội dung và các thỏa thuận trong cuộc họp của đôi bên vẫn chưa được công bố,[1] tuy nhiên trên trang thông tin chính thức của Đảng Cộng sản Trung Quốc đã cho đăng hình ảnh chụp trong hội nghị, trong những cột mốc ngoại giao quan trọng.[2][3]
Thành phần tham dự:
- Phía Việt Nam gồm có Tổng bí thư Nguyễn Văn Linh, Chủ tịch Hội đồng Bộ trưởng Đỗ Mười, và Cố vấn Ban chấp hành Trung ương Đảng Phạm Văn Đồng,
- Phía Trung Quốc có Giang Trạch Dân, Tổng bí thư Đảng Cộng sản Trung Quốc cùng với Lý Bằng, Thủ tướng Quốc vụ viện Trung Quốc.
Như tài liệu trên cho biết là nội dung hội nghị này chưa được chính thức công bố, nhưng Wikileaks đã nắm được tài liệu về hội nghị này và tung ra cách nay khoảng 7 năm. Có nhiều chương trình kế hoạch cho 2 bên, nhưng người Việt quan tâm nhất là nước Việt sẽ bị sát nhập vào Trung Cộng năm 2020 coi như thành một tỉnh tự trị.
Hình ảnh minh chứng trên và những diễn biến xảy ra hằng ngày tại Việt Nam cho thấy Hội Nghị Thành Đô cùng nội dung của Wikileaks đưa ra là sự thật.
Thế kỷ 20 đánh dấu sự tàn ác đẫm máu nhân loại vì những con người cộng sản. Tháng 6/2007, tại Washington D.C. , một buổi lễ tưởng niệm gần 100 triệu nạn nhân trên toàn thế giới do cộng sản gây ra.
Lời của Tổng Thống George W. Bush:
Thế kỷ 20 sẽ được ghi nhớ là thế kỷ đẫm máu nhất trong lịch sử loài người. Và kỷ lục về thời đại tàn bạo này được tưởng niệm trong các đài tưởng niệm trên khắp thành phố này. Tuy nhiên, cho đến nay, Thủ đô của Tổ quốc chúng ta không có tượng đài nào cho các nạn nhân của Chủ nghĩa Cộng sản đế quốc, một hệ tư tưởng đã cướp đi sinh mạng của khoảng 100 triệu đàn ông, phụ nữ và trẻ em vô tội. Vì vậy, thật phù hợp khi chúng ta tập hợp để tưởng nhớ những người đã thiệt mạng dưới bàn tay của Chủ nghĩa Cộng sản, và dành đài tưởng niệm này để ghi nhớ sự đau khổ và hy sinh của họ trong lương tâm của thế giới.
Trước đó, Tổng Thống Donald Reagan cũng đã tuyên bố: Liên Sô là một “đế chế ma quỷ” và là “tâm điểm của tội ác trong thế giới hiện đại”.
Đại Hội của Đảng vẫn treo búa liềm, HCM. Hình trên đại hội đảng tại tỉnh Hưng Yên 2010 treo hình Marx Lenin là biểu tượng hàng đầu, là thầy của HCM.
Diễn giả đang thao thao về sự “tiến lên của xã hội chủ nghĩa, lấy tư tưởng Marx Lenin và HCM làm phương châm” mặc cho đảng viên tham dự ngáy khò khò, không phải ít mà gần như cả hội trường đều ngủ…
Nguyễn Phú Trọng, Bí Thư Đảng, 2013, còn tuyên bố rằng chủ nghĩa xã hội hoàn mỹ chắc còn lâu lắm mới đạt tới. Như vậy có phải là Đảng đang ru ngủ toàn dân nên chấp nhận một chế độ mơ hồ không có định hướng, cứ bay nhảy lung tung…Nhiều năm nay người ta thấy Việt cộng cứ chạy qua các quốc gia có nền kinh tế thị trường để tìm dollars, nhưng về chính trị thì lệ thuộc Trung Cộng, vẫn độc tài tàn ác với dân, cấm ngặt những sinh hoạt tự do dân chủ , bỏ tù những bloggers có nhận xét và quan điểm về chế độ.
Đảng Cộng Sản Việt Nam huênh hoang cho rằng Liên Sô còn thua Việt Nam ở chỗ không tiếp tục “tiến lên xã hội chủ nghĩa” mà gẫy giữa chừng, còn Việt Nam thì nhất định “tiến lên”.
Trong những năm đầu của thế kỷ 21 cho tới hiện tại, Việt Nam coi như hoàn toàn lệ thuộc đàn anh. Trung Cộng đã làm chủ Hoàng Sa, Trường Sa, khai phá đất đai của tổ tiên qua vụ Bauxit, đã và đang di dân Tàu vào Việt Nam mọi nơi, kinh tế nước Việt bị Trung Cộng lũng đoạn, nhất nhất chuyện gì Đảng Cộng Sản Việt Nam cũng phải nghe lệnh của đàn anh, điển hình là mỗi lần các chóp bu qua Hoa Kỳ hay các nước khác chẳng hạn thì họ phải qua Trung Cộng họp hành trước. Các chóp bu vẫn luôn ca tụng đàn anh phương Bắc qua : 16 chữ vàng, 4 tốt.
Đảng và Nhà Nước cướp đất dân. Những vụ “dân oan” càng ngày càng nhiều. Tham nhũng từ cấp trung ương xuống tới địa phương hết phương cứu chữa. Con cái của đảng viên, cán bộ ra nước ngoài, nhất là Hoa Kỳ, với số tiền khổng lồ vì được cha mẹ trong nước cung cấp. Xã hội thì rối loạn, không còn văn hóa Việt Nam. Thanh niên thì thơ ơ với tình hình đất nước, một số không ít vì hoàn cảnh sinh sống phải bán thân làm lao nô ở các nước, một số bán cho người nước ngoài mà những tờ báo đăng quảng cáo giống như con vật không hơn không kém…
Gửi Súng Cho Tao – Thơ Nguyễn Cung Thương-Nhạc Phan Huyền Thoại
https://www.youtube.com/embed/60mX61MHUtQ?version=3&rel=1&showsearch=0&showinfo=1&iv_load_policy=1&fs=1&hl=en&autohide=2&wmode=transparent
Hằng ngày trên báo đài của Đảng đăng rất nhiều chuyện giêt người bằng những hình thức rùng rợn mà trên thế giới này không có nước nào như vậy. Nhà nước bỏ tù những người yêu nước chống Trung Cộng xâm lăng, chiếm đất, chiếm đảo, chiếm biển…
Hằng trăm chiến sĩ tranh đấu cho tự do dân chủ bị vào tù. Đảng kiểm soát internet, theo dõi những sinh hoạt của người lên mạng… Đảng rất sợ sự thật!
Nhìn cảnh nước mất nhà tan, người nhạc sĩ trẻ Việt Khang sáng tác 2 nhạc phẩm “Anh Là Ai?” và “Việt Nam Tôi Đâu?” được phổ biến trên mạng. Việt Khang bị vào tù cuối năm 2011 cho đến nay…
Tiếng hát Việt Khang qua 2 sáng tác của anh:
Hằng ngày thì báo đài ra ra những tuyên truyền nhồi sọ…Rất là hỗn loạn và bệnh hoạn!!
Vietnam Magazine, october 2011: Nhiều người Mỹ vẫn còn nhầm lẫn vai trò của Hồ Chí Minh (liên quan tới bài viết tháng 8 “Ho, Giáp and Me”). Vào năm 1945, khi làm việc với cơ quan tình báo OSS, đầu óc của ông Hồ nghĩ về một xã hội đại đồng, không phải là nước Việt Nam. Ông ta rất là giỏi về việc lợi dụng kẻ khác. Dĩ nhiên, ông là người được truyền tụng trong xã hội cộng sản Việt Nam, ngay cả họ cũng có thể biết ông Hồ là kẻ phản bội tổ quốc. Đảng Cộng Sản Việt Nam và chính ông Hồ đã tạo dựng ra thần tượng Hồ Chí Minh để tuyên truyền. Thực tế tiếp diễn là một số người không ít cũng đã can đảm thức tỉnh sau nhiều năm họ bị đánh lừa. Rất buồn là người dân Việt Nam đã bị tẩy não và, quan trọng hơn nữa, là một số cây viết người Mỹ lại có chiều hướng thành một trong số người đó.
Nhiều năm, ngay cả tại Hoa Kỳ sách báo vẫn có những bài viết tốt về HCM cho rằng ông ta là một người cộng sản quốc gia, họ bị nhồi nhét bởi cả một nguồn máy tuyên truyền tinh vi của cộng sản thế giới. Nhờ vào khoa học kỹ thuật tiến bộ mà mọi người đều có cơ hội tìm ra sự thật trên internet.
Thanh niên trong nước tuy không nhiều, nhưng đã can đảm đứng lên đấu tranh đòi lại quyền làm người, chấp nhận lao tù. Những người Việt tị nạn nước ngoài ngày đêm vẫn miệt mài hướng về Việt Nam hỗ trợ công cuộc lật đổ nhà cầm quyền độc tài vô nhân…
Vào 14/11/2013 trên thông tin mạng của nhà nước cộng sản (baodientu.chinhphu.vn) có bản tin nước Việt Nam có 2 danh nhân thế giới là Nguyễn Trãi và Nguyễn Du (mới được UNESCO công nhận). Như vậy thì gián tiếp Đảng cũng phải nhìn nhận tội gian dối nhiều năm nay tuyên truyền rằng HCM cũng được thế giới vinh danh.
Có lẽ nhiều người cũng biết bản chất lừa lọc của Đảng về HCM nên thể hiện ngay qua biểu ngữ giăng như hình ở trên “CHỦ TỊCH HỒ CHÍ MINH ANH HÙNG GIẢI PHÓNG DÂN TỘC DOANH NHÂN VĂN HÓA THẾ GIỚI.”
Người thực hiện biểu ngữ này hoặc là dốt tiếng Việt hoặc là cố tình nói lên tội của Hồ- tội bán nước, tội chôm chộp văn hóa của người khác làm thành của mình như trường hợp Ngục Trung Nhật Ký.
Nhiều đảng viên đã phải mất nhiều năm mới công khai rời bỏ hàng ngũ Đảng như trường hợp của cựu đại tá cộng sản Bùi Tín. Đảng đang ra tay đàn áp mạnh những tiếng nói trẻ đấu tranh cho quyền làm người, đồng thời càng ngày càng có thêm đảng viên đang chờ cơ hội…Họ đã nhận ra nguyên nhân của cuộc chiến kể từ 1946, đó chính là do HCM bành trướng chủ nghĩa cộng sản tại Đông Dương. Giai đoạn kể từ 1945 Pháp đã không còn là thực dân nữa. Xin nghe kỹ lời bà Hài trong phỏng vấn ngắn của nhà báo Nghê Lữ, 4/2014:
Biểu tình tại Saigon nhân ngày 30/4/2014
Hằng ngàn học sinh, sinh viên, công nhân các hãng xưởng đã rần rộ xuống đường chống Trung Cộng (từ 11/5/2014 đến 17/5/2014) theo lời kêu gọi của Đảng. Đến 18/5/2014 dân chúng ra biểu tình thì bị trù dập nặng nề. Như vậy lời nói chống Trung Cộng của Đảng mang ý nghĩa gì?
Phó Thủ Tướng cộng sản Phạm Bình Minh đã cấp tốc qua Mỹ gặp Bộ Trưởng Ngoại Giao John Kerry liên quan tới vấn đề Trung Cộng đặt giàn khoan trong vùng biển dưới sự kiểm soát của Việt Nam. Hành động này chưa chắc đã thật tâm vì trong quá khứ tới hiện tại Đảng CSVN vẫn trung thành với đàn anh Trung Cộng, còn liên lạc với Hoa Kỳ chỉ là hình thức cũng để trấn an dư luận.
Việt Nam Ơi, nhạc sĩ Trúc Hồ
Người Việt hải ngoại nghĩ gì về đất nước Việt Nam hiện đang dưới sự cai trị độc tài của chế độ cộng sản? Video dưới đây.
Thanh niên tại Việt Nam bị trù dập vì yêu nước đến phải liều mình trốn chạy…Đặng Chí Hùng đã đến bến bờ tự do Canada.https://www.youtube.com/embed/xcFAQu8Vdnc?version=3&rel=1&showsearch=0&showinfo=1&iv_load_policy=1&fs=1&hl=en&autohide=2&wmode=transparent
Cuối tháng 9/2014 kéo dài tới tháng 10, tại Hongkong hằng chục ngàn sinh viên học sinh và người lớn xuống đường phản đối chủ trương nhồi sọ tại nhà trường và đảng cử dân bầu của nhà nước cộng sản ở Bắc Kinh. Người lãnh đạo trẻ 17 tuổi, Joshua Wong đã hoạt động đấu tranh đòi tự do dân chủ từ lúc 14 tuổi đã lôi cuốn mọi tầng lớp…Hongkong đã có gần 100 năm sống dưới thời người Anh lãnh đạo, đến 1997 thì Anh giao lại cho Trung cộng, nhưng trong 2 thể chế (one country, two systems).
Hãy so sánh 2 hình ảnh cùng một ngày tại Hongkong và tại Việt Nam.
Phó thủ tướng cộng sản Vũ Văn Ninh cụng ly chúc mừng đại sứ Trung Cộng Hồng Tiểu Dũng tại Hà Nội nhân ngày Quốc Khánh 1/10/2014 của Trung Cộng.
Joshua Wong, 17 tuổi, lãnh đạo phong trào xuống đường đòi tự do dân chủ tại Hongkong 27/9/2014 – 10/2014
Blogger Điếu Cày bị Việt cộng trục xuất ra khỏi Việt Nam sau thời gian 6 năm tù vì tội yêu nước chống ngoại xâm, một nhà đấu tranh nổi tiếng bằng ngòi viết lên tiếng Đảng và Nhà Nước Cộng Sản Việt Nam dâng đất nhượng biển cho Tàu cộng.
21/10/2014 Điếu Cày qua Mỹ tại phi trường Los Angeles, California.https://www.youtube.com/embed/J_6oAYzHvCE?version=3&rel=1&showsearch=0&showinfo=1&iv_load_policy=1&fs=1&hl=en&autohide=2&wmode=transparent
Dân oan biểu tình chống tham nhũng từ trung ương tới địa phương
Nhà báo Điếu Cày Nguyễn Văn Hải nhận giải thưởng từ CPJ
Phỏng vấn Đặng Chí Hùng về Hồ Chí Minh, January 2015
https://www.youtube.com/embed/ERwPa0SGGqc?version=3&rel=1&showsearch=0&showinfo=1&iv_load_policy=1&fs=1&hl=en&autohide=2&wmode=transparent
https://www.youtube.com/embed/0ZN24Bsc96Q?version=3&rel=1&showsearch=0&showinfo=1&iv_load_policy=1&fs=1&hl=en&autohide=2&wmode=transparent
Bài Giảng của LM Nguyễn Văn Toản tại Saigon Nói về Cộng Sản (phút thứ 5)
https://www.youtube.com/embed/zN18OezFI2g?version=3&rel=1&showsearch=0&showinfo=1&iv_load_policy=1&fs=1&hl=en&autohide=2&wmode=transparent
Kim Nhung Show Phỏng Vấn Blogger Huỳnh Thục Vy
Rapper Nah Son Nguyen
Dân oan đả đảo ĐCSVN tại chợ Thạnh Hóa Tỉnh Long An trước những ngày trước Tết 2015:
“Thằng nào muốn làm liệt sĩ, nhào vô, bây giờ tao điên rồi…”
“Yêu cầu ĐCSVN hãy quay đầu lại với nhân dân thì mới còn đường sống…”
“Đả đảo Trương Tấn Sang, đả đảo Nguyễn Tấn Dũng…”
“Thông báo cho bà con biết chế độ CSVN là một chế độ độc tài, bán nước cho tàu cộng…Hèn với giặc, ác với dân…tiêu diệt ĐCSVN”
“Tiêu diệt chế độ CSVN…” “Chế độ VNCH tao còn có cơm mà ăn, còn tui bây cướp hết của tao..”
“Đạo đức của HCM là ăn cướp và đàn áp nhân dận”
“Human Right for Vietnam”
”
…….
Đó là những tiếng la hét, bực tức, nổi điên của những người dân bị cướp đất tại chợ Thạnh Hóa tỉnh Long An vào ngày 10/2/2015
Ghế đầu rồng tại phòng tiếp khác nhà riêng của cựu bí thư Đảng Nông Đức Mạnh, đầu năm 2015.
Đạo Luật S219 có tên “Journey to Freedom” hay “Hành Trình Tìm Tự Do” do Thượng Nghị Sĩ Ngô Thanh Hải đệ trình được ra đời vào mùa Quốc Hận 30/4/2015 đã là một cái tát tay vào mặt tập đoàn cộng sản đến độ họ phải ra những văn thư phản đối giới chức Canada. Trong phần dẫn nhập (preamble) đã ghi rõ lý do sự ra đi của hằng loạt người Việt Nam vì không thể chấp nhận chế độ bất nhân tướt đoạt hết quyền làm người. Đạo luật này như thêm một sử liệu lịch sử trung thực cho thế hệ trẻ, khác hẳn những gì cộng sản tuyên truyền thêu dệt.
Bùi Tín hối hận đã nghe theo cộng sản
The Ugly Thugs Running Vietnam Aren’t Experimenting With Democracy
By Thomas A. BassJanuary 22, 2016
Vietnam is a moiré pattern: Squint at the country one way and you get an aspirational society zooming into the future. Squint another way, and you get an old-fashioned jailer of anyone who refuses to toe the party line. The sunshine lobby focuses on Vietnam’s lovely beaches, food, and allure as a tourist destination. Human rights reporters focus on patterns of abuse.
Yes, the country is opening to the West and rapidly developing. And yet — for all its sunny charms –Vietnam is a culture in ruins. The censors have silenced or exiled the country’s best artists. Vietnam’s best novelist and poets no longer write, except for those who circulate their work in underground samizdats. Journalism is a corrupt enterprise controlled by the government. Ditto for publishing. History is too dangerous to study. Freedom of religion, thought, speech — the ministers of propaganda curtail them all.
From Jan. 20 to 28, the Communist Party of Vietnam (CPV) is holding its 12th quinquennial pig roast known as the National Congress. Some 1,500 party members will gather in Hanoi to adopt a five-year economic plan and approve a recommended slate of candidates for the CPV’s Central Committee, its elite 16-member Politburo, and the party’s general secretary (the chap who sits at the head of the table). Corrupt from top to bottom, bloated by patronage and devoted to crony socialism and rent-seeking, the CPV maintains a hammerlock on Vietnam’s government, military, media, and 93 million people. “Marxism needs a dictator,” Russian refugee and author Vladimir Nabokov said, “and a dictator needs a secret police, and that is the end of the world.”
International observers study CPV congresses for signs that one faction or another is coming to the fore. In the next few weeks, expect to read articles about Western sympathizers vanquishing Chinese partisans, or vice versa. This narcissism of small differences misses the point. The CPV’s roughly 4.5 million members want their vig. “It’s like watching people fight under a rug,” said Vietnamese poet Nguyen Quoc Chanh about the closed meetings that produce Vietnam’s rulers.
Yes, the CPV has evolved since unifying the country after the Vietnam War in 1975. Facing starvation in the countryside, the sixth party congress in 1986 abandoned a Soviet-style command economy in favor of market socialism. The CPV allowed free markets to flourish at the bottom of society and encouraged “red capitalists” to emerge in the middle, while they reserved for themselves shipbuilding, banking, mining, and other state-owned enterprises at the top of society.
Along with these economic reforms came a brief period of cultural reform. Vietnam’s gray net of state surveillance was lifted long enough for the country’s four great postwar authors to publish their best-known work: short-story writer Nguyen Huy Thiep (“The General Retires”) and novelists Bao Ninh (The Sorrow of War), Duong Thu Huong (Novel Without a Name), and Pham Thi Hoai (The Crystal Messenger). But the gray net was already being tucked back into place by 1991, when the culture police raided Thiep’s house and destroyed his manuscripts. Since then, Thiep and Bao Ninh have lived in internal exile, publishing censored stories rewritten by party hacks. After spending eight months in prison in 1991, Huong now lives in Paris, and Hoai lives in exile in Berlin.
Other CPV course corrections occurred after the restoration of diplomatic relations with the United States in 1995 and Vietnam’s admission to the World Trade Organization in 2007. The latter opened a spigot of foreign investments, which evaporated a year later in the Great Recession. Oblivious to what was happening, the CPV kept pumping money into state-owned enterprises. This produced inflation that spiked as high as 60 percent at an annualized rate, a property bubble that quickly burst, and the bankruptcy of various state-owned enterprises, including the national shipbuilding company, Vinashin, which sank under $4.5 billion in debt.
This scandal was almost big enough to topple Nguyen Tan Dung, Vietnam’s prime minister. Dung was saved by his cronies in the Politburo and began campaigning for the top job as CPV general secretary, but he seems to have failed in this effort. In fact, Vietnam at the moment appears to be undergoing a kind of slow-motion coup in which Nguyen Phu Trong, the 71-year-old current head of the CPV — though legally required to retire — is jockeying to stay in power, at least for another couple of years.
Beside the CPV, the other constant in Vietnam is Chinese influence. In 2008, the deep-pocketed Aluminum Corporation of China bought the right to strip-mine bauxite in Vietnam’s central highlands. The following year, Beijing resurrected hegemony over most of the South China Sea. By 2014, Beijing was moving an oil rig into Vietnam’s offshore waters and building jet runways on artificial islands created from chopped-up coral. (Hanoi accused Beijing of bringing that oil rig back into Vietnamese waters several days before the start of this most recent National Congress.) Anti-Chinese sentiment — no longer containable by Vietnam’s police forces — boiled over. In May 2014, hundreds of factories believed to be Chinese-owned were looted or torched, and 21 people died. Unsurprisingly, Vietnam’s pro-Chinese faction is keeping a low profile.
And yet, anti-Chinese sentiment has not translated into less Chinese influence in Vietnam. China continues building islands, strip mining the highlands, and doing whatever else is required to keep Little Brother Vietnam securely in the orbit of Big Brother China. So tight is this alliance that a surprisingly large number of Vietnamese — citing something called the Chengdu Agreement — believe that their country is actually owned by China. (At a secret 1990 meeting in Chengdu, China, the CPV sold itself to the Chinese Communist Party, which swapped massive bribes for offshore oil, bauxite, and other natural resources, or so the widespread belief goes.)
Hanoi does a better job of manipulating its relationship with the United States than its relationship with its massive neighbor to the north. The CPV will likely implement the Trans-Pacific Partnership (TPP), the 12-nation trade agreement initialed in November. Designed by Washington to be a green wall of commerce stemming the red tide of China, the TPP offers a potential windfall for Vietnam. The agreement has some pesky provisions regarding labor rights, but Hanoi will likely ignore these — like other international protocols that it has signed and spiked. Vietnam ranks near the bottom of every human rights index. It has the most political prisoners per capita of any country in Southeast Asia, but it still struts like a peacock into its seat on the U.N. Human Rights Council. Who is going to care whether a few more labor organizers are imprisoned alongside Vietnam’s 300 other political prisoners?
After implementing the TPP, Vietnam will be gunning for the United States and the European Union to drop its designation as a “nonmarket” economy. (“Market economies” are better protected against anti-dumping lawsuits.) This is a big deal for Vietnam, which is hoping that the TPP will open U.S. markets to Vietnamese products, including one item over which the two countries have been fighting for the last few years — catfish. In July, to grease the skids for getting these trade agreements in place, U.S. President Barack Obama invited CPV General Secretary Trong to the White House for what the latter called a “truly historic meeting.” And why was this first visit to the White House by Vietnam’s Communist Party leader “historic”? Because “the White House acknowledged Vietnam’s political structure and the party’s leadership” — thereby legitimizing, according to Trong, the CPV’s rule.
But consider what this rule looks like: The Central Department for Propaganda and Education has tentacles that reach through the Ministry of Information and Communications into “security bureau” PA 25 — and from there into every CPV cell that controls the media in Vietnam. In his position as Vietnam’s chief censor, Trong is responsible for running what the journalism watchdog Reporters Without Borders, in a September 2013 report, called a “gangster state” replete with “waves of arrests, trials, physical attacks and harassment.” “In 2012 alone,” according to a July 2015 article by the same organization, Trong’s judicial minions “prosecuted no fewer than 48 bloggers and human rights defenders, sentencing them to a total of 166 years in prison and 63 years of probation.”
The sunshine lobby scorns talk like this as alarmist. Indeed, it does seem old-fashioned, like something out of a 1950s time warp. But the news out of Vietnam is alarming. It is alarming for Vietnam, which has to cope with this cultural wreckage, and it is also alarming for the rest of us, who are confronting in our own societies the pressures of censorship, the rise of mass surveillance, and the dominance of commercial interests to the exclusion of all other values. From this perspective, Vietnam is not a time warp from the past, but a window into our future. Could this freakish outlier become the new normal?
One thing we know about Vietnam’s 12th party congress is that it won’t stop police brutality. In early December, plainclothes police beat human rights campaigner and lawyer Nguyen Van Dai with metal bars. Ten days later, Dai was arrested on his way to meet European Union delegates who were visiting Hanoi for the fifth EU-Vietnam human rights dialogue. The country’s most famous blogger and journalist, Nguyen Huu Vinh (aka Anh Ba Sam) is currently in prison, charged with “abusing freedom and democracy to infringe upon the interests of the state.” Vinh’s trial, formerly scheduled to open on Jan. 20 — the same day as the National Congress — has been postponed indefinitely.
A cultural ground zero in a police state that beats democracy advocates with iron bars, Vietnam gets away with being a bad actor because many people want to do business with its enterprising citizens, or enjoy the country’s pleasures. Vietnam will welcome tourists and haggle over global finance and transnational capitalism, no problem. But if you want to come to the party, forget it. Party members only.
Image Credit by: KHAM./AFP/Getty Images
Đại Hội Đảng lần 12 vào 1/2016 bầu Tổng Bí Thư. Nguyễn Phú Trọng không có đối thủ nên làm Đảng Trưởng tiếp. Các đại biểu quốc hội tới dự cho có tụ, có thể cũng ngủ khò khò như hình trên, vì kết quả thế nào họ đã biết trước.
Đảng CSVN TIẾP TỤC BÁN NƯỚC tới cạn cùng
Dân Saigon, Bình Thuận và nhiều tỉnh khác xuống đường biểu tình chống Đảng bán nước cho Trung Cộng – 3 đặc khu Vân Đồn, Bắc Vân Phong và Phú Quốc.
Lộc Hưng vùng Thiên Chúa Giáo bị nhà nước cộng sản xông tới cướp nhà đất, san bằng khu nhà ở, dân phải ra đường nằm dưới cảnh màn trời chiếu đất. 2/2019.
Bút Sử (còn tiếp)
Sources: Ho Chi Minh, William Duiker, 2000; Ho Chi Minh A Political Biography, jean Lacouture, 1968; and others.
Từ trang: Tài Liệu về Hồ Chí Minh Facts about Ho Chi Minh
Hồ Chí Minh Bán Nước, Tội Đồ Dân Tộc
Overlay7
Tags: độc tài, đồng tâm, Tham nhũng, toàn trị, Trung Cộng, việt nam