Vĩnh Liêm – Nguồn thơ dậy lửa Phần V. Kỳ 2



(Nỗi lòng của người Chưa Thua Cuộc)

Nếu tính từ ngày 30-4-1975, một số người Việt tị nạn tại Hoa Kỳ đã sống qua 48 năm. Sống ở Mỹ đã 48 năm rồi thì chúng ta có cảm giác như thế nào? Chúng ta có nhớ quê hương hay không? Chúng ta có làm được điều gì để giúp đồng bào ở quê nhà sớm thoát khỏi ách kềm kẹp của bạo quyền CS hay không? Tôi thiết nghĩ rằng có thể đã có một số người làm được nhiều điều hữu ích cho đồng bào ruột thịt ở quê nhà. Riêng cá nhân Vĩnh Liêm thì chỉ biết dùng giấy bút để bày tỏ nỗi lòng trắc ẩn của mình qua những vần thơ. Nay, Vĩnh Liêm gom góp lại những bài thơ ấy, tạm gọi là “NGUỒN THƠ DẬY LỬA”. 

Tác giả chia nó làm 7 phần, sắp xếp theo những ý tưởng (chủ quan) như sau:

PHẦN I: GIẢI PHÓNG (những hành động đốt sách và kinh tế mới của VC…)

PHẦN II: CON ĐƯỜNG CỦA “BÁC” (những chiêu bài hòa đàm, hòa bình, hiệp định…)

PHẦN III: ĐỔI MỚI (những bùa phép, chính sách, bao cấp, cởi trói, kinh tế mới…)

PHẦN IV: ĐỊNH HƯỚNG (xã hội chủ nghĩa, quốc doanh, thị trường, sở hữu hóa toàn dân…)

PHẦN V: KẺ THÙ LỊCH SỬ (Hồ Chí Minh, Võ Văn Kiệt, cán bộ VC cao cấp…)

PHẦN VI: GIỤC LÒNG ÁI QUỐC (nhắc nhở thanh niên lòng yêu nước)

PHẦN VII: THA THIẾT (nỗi lòng ái quốc đối với quê hương)

Xin mời quý vị ghé mắt qua những dòng thơ tạm gọi là “dậy lửa” do Vĩnh Liêm đã làm trong suốt 48 năm xa quê hương. 

(Thung lũng Liên-Sơn, 26-01-2023)

VĨNH LIÊM

——————-

PHẦN V: KẺ THÙ LỊCH SỬ (Hồ Chí Minh, Võ Văn Kiệt, cán bộ VC cao cấp…)

(Kỳ 2 – Tiếp theo Kỳ 1)

7. EM! PHAN THÚY THANH

(Tặng Phan Thúy Thanh, Phát Ngôn Viên 

Bộ Ngoại Giao Hà Nội)

Ta xa cách mấy mươi năm rồi nhỉ?

Em bây giờ lừng lững Phát ngôn viên!

Vừa danh thơm, bỗng lộc, lại nhiều tiền!

Em quên hết những gì trong quá khứ!

Anh không tiếc và chẳng hề trách cứ,

Một điều gì không phải lỗi lầm em.

Những điều gì lầm lạc đã thân thêm,

Mà “chủ tịch” vẫn thường nhai lại mãi.

Em, là chính hạt nhân gieo ra trái,

Trái muộn phiền, ít nhất của lòng anh.

Em làm anh hờ hững với màu xanh,

Chỉ nhìn thấy quanh mình màu đỏ máu.

Em từng nói với anh lời khách sáo,

Thì bây giờ nhai lại, có sao đâu!

Vì yêu em, anh mới bạc mái đầu,

Màu nhân thế của bạc tình, bạc nghĩa.

Em Thanh ạ! Vì lầm đường chủ nghĩa

Mà em đành trơ trẽn chính lòng em.

Vai kề vai mà môi mọng chẳng mềm!

Sắc kề sắc mà em đành hờ hững!

Ai đã dạy em tâm hồn chai cứng?

Ði lầm đường lạc lối vậy, em Thanh?

Phải tên kia là gã Nguyễn Tất Thành?

Tên đội lốt đấu tranh, giành độc lập?

Anh thật tiếc cho em vì hấp tấp!

Chỉ cấm đầu nghe mãi một lời kinh.

Chẳng cần nhìn ánh sáng của bình minh,

Ðể nhìn thấy những gì đang tiến bộ.

Em đang sống dưới đáy sâu huyệt mộ,

Chẳng biết gì tội ác Xít-ta-lin.

Chẳng nghe lời nguyền rủa Hồ Chí Minh,

Ðể mở mắt, xót thương đời bất hạnh.

Anh yêu mến mà cũng đành xa lánh,

Bởi vì em đã biến tính con người.

Có thể nào em thành một đười ươi?

Khi nhan sắc chưa tàn phai quá sức!

Em có thấy lòng căm hờn, bực tức?

Của dân lành bị bốc lột ngày đêm.

Của quốc dân từng chân cứng đá mềm,

Ðể cho “Bác” được ăn ngon, tận hưởng…?

Em cũng sắp về vườn vui với vượn,

Nên nhủ lòng: Thành khẩn với nhân dân.

Ðể đời em còn được thấy mùa xuân,

Mùa xuân ấy vui khắp cùng Việt Bắc.

Em Thanh ạ! Dù xa lòng cách mặt,

Nhưng mối tình mãi mãi vẫn còn nguyên.

Tình quê hương, tình đất nước ba miền,

Mối tình lớn đôi mình chia xẻ được.

(Ðức Phố, 25-3-2001)

VĨNH LIÊM

Ghi chú: Năm 2001, Vĩnh Liêm đã viết 3 bài thơ tặng “em gái” Phan Thúy Thanh, phát ngôn viên của VC. Sau khi PTT nhận được bài thơ thứ nhứt (tức bài thơ này), bà ta liền gửi bức điện thư hồi đáp VL với những ngôn từ hạ cấp. Xin đọc 3 bài thơ để hiểu vì sao một “trí thức” của VC mà có những lời lẽ như một người đứng bến xe đò… Báo Gió Mới (Maryland) đã đăng bức điện thư của PTT, Vĩnh Liêm không có giữ lại.

—————

8. PHAN THÚY THANH – CON ĐƯỜNG EM ĐI

(Tặng“người đẹp” Bộ Ngoại Giao, Hà Nội)

Vừa thức giấc khi vầng dương ló dạng,

Anh đi tìm mà chẳng thấy em đâu!

Em bây giờ không còn ở rừng sâu,

Mà đã có nhà lầu cùng xế hộp.

Em yểu điệu ra điều em cũng “nốp”,

Có “bác tài” săn đón mỗi ngày qua.

Em bây giờ cũng tập tánh kiêu sa,

Không nhìn lại những ngày em chui rúc.

Thật Cha Mẹ em là người vô phúc!

Sanh ra con mà chẳng được sanh lòng.

Ðể em đi theo tiếng gọi long đong,

Theo Các-Mác, Lê-Nin, Hồ Chủ Tịch!

Con đường đó là con đường mờ mịt,

Hại dân lành, hại dân tộc, quê hương…

Tiếc cho em đi lạc lối lầm đường!

Anh tìm kiếm, gọi về mà chẳng được.

Hãy sáng suốt, nghe em! Tình đất nước,

Một khối tình tinh khiết của người ngay.

Ði lầm đường là làm kẻ tay sai,

Cho đế quốc, chúng mặc tình sai khiến.

Em còn đẹp, xin em đừng ngụy biện,

Tự hỏi lòng, nên suy xét đời em.

Ðừng dối lòng, gây tội lỗi nhiều thêm,

Anh không thể tự mình tha thứ được.

Anh lo lắng nên anh thông báo trước,

Ðể em còn tỉnh táo tự lo toan.

Lửa Tự Do như một vết dầu loang,

Nó cuồn cuộn, bừng bừng như bão táp.

Tới lúc đó thì em không kịp ngáp,

Không tài nào cấp cứu được em đâu!

Trốn vào rừng hay chui xuống hầm sâu.

Lửa cũng bắt, lửa không chừa ai cả!

Anh thừa biết em cũng vì nhẹ dạ,

Mà tin lời ngon ngọt phải bùi tai,

Ðường em đi là mù mịt tương lai,

Hãy ngoan ngoãn quay về mau em nhé!

Hãy thành khẩn quay về cùng Ðất Mẹ,

Ðể cùng nhau xây dựng lại quê hương.

Ðể toàn dân cùng nối lại tình thương,

Ðể đất nước được thanh bình, an lạc…

Thật cao qúi! Hỡi con Hồng cháu Lạc!

Bốn ngàn năm Văn Hiến vẫn chưa phai.

Hãy cùng nhau gieo hạt giống tương lai,

Hạt giống ấy sẽ nẩy mầm tươi tốt.

Ðừng thiển cận, đừng ngông cuồng dại dột,

Cố bám vào một tà thuyết hoang đường.

Hãy mở lòng, nên học hỏi tình thương,

Vì dân tộc mà xa rời chủ nghĩa.

Em Thanh ạ! Có quá nhiều nghĩa địa,

Chọn cái nào cũng buồn lắm em ơi!

Hãy hồi tâm, chấm dứt cái trò chơi,

Trò chủ nghĩa cũ rồi, không khá được!

Yêu em lắm cho nên anh báo trước,

Kẻo mai này em trách móc anh thôi!

Chỉ vì em mà anh phải dài hơi,

Lời kêu gọi từ tấm lòng thương mến.

Yêu là thoát. Tình yêu không bờ bến.

(Ðức Phố, 07-04-2001)

VĨNH LIÊM

——————-

9. PHAN THÚY THANH YÊU DẤU

(Tặng “người đẹp” Hà Nội)

Em Thanh ạ! Sao em hồ đồ thế?

Có gì đâu mà nổi trận lôi đình!

Chuyện ngày xưa là chuyện của đôi mình,

Chuyện thầm kín của trai tài gái sắc.

Sao em nỡ lòng nào em quá khắc,

Khiến lòng anh thêm cay đắng vô cùng!

Biết rằng em không giữ được thủy chung,

Thì anh tiếc làm chi thân ngà ngọc!

Nếu có phải em tôi đang bật khóc,

Vì thơ tình chưa trọn nghĩa yêu thương?

Khi biết em đi lạc lối, lầm đường.

Muốn quay lại mà con đường sâu hút!

Anh vẫn thế, vẫn đường xưa vi vút,

Tháng ngày vui với những mối tình con.

Vì trong lòng vẫn yêu mến nước non,

Yêu đắm đuối dãy giang sơn gấm vóc.

Yêu đến đỗi đầu anh hai thứ tóc,

Mà vẫn còn yêu mãi mảnh giang sơn.

Dù xa nhau, dù mang nặng nỗi hờn,

Dù không đội chung trời người phản bội.

Anh nói thế, không mong em sám hối,

Chỉ mong rằng em mở mắt mà thôi.

Ðủ thời gian em xây lại cuộc đời,

Ðể vui hưởng cảnh tuổi già còn lại.

Ai cũng chết, đâu có ai sống mãi,

Một đời người thật qúi lắm, em ơi!

Sống làm sao cho trọn vẹn kiếp người,

Không tủi hổ khi xuôi tay nhắm mắt.

Em yêu qúi! Ðừng ngông cuồng bày đặt,

Ta đây là yêu nước với thương dân!

Dân khổ đau, càng khốn khổ vô ngần!

Dân rên xiết dưới gông cùm Cộng sản!

Dân đã khổ quá nhiều, đầy ngao ngán!

Hãy vì dân, mau “cởi trói” cho dân.

Nếu vì dân, nên trở lại làm dân,

Ðể dân chọn lấy con đường chính trị.

Vì Dân Chủ, Tự Do là điều quý,

Nước sẽ giàu, dân mạnh có bao lâu.

Ðừng vì tham mà vơ vét làm giàu,

Trên nỗi khổ của dân lành, em nhé!

Lời bộc trực, nhưng anh đành nói khẻ,

Ðể em yêu thấu hiểu nỗi lòng anh.

Ngoài không gian bát ngát một màu xanh,

Nguồn hy vọng của chúng mình thuở bé.

Lời tâm sự khôn cùng, em hiểu nhé!

Ðể lòng anh không vướng bận niềm đau.

Ðể tình yêu còn mãi mãi cho nhau,

Dù cách mặt nhưng lòng ta không cách.

Tình yêu đó là tình yêu thượng sách.

(Ðức Phố, 26-03-2001)

VĨNH LIÊM

——————-

10. THƠ GỞI CHÚ VÕ VĂN KIỆT

(Gốc ở Xã Trung-Hiệp, Quận Vũng-Liêm, tỉnh Vĩnh-Long)

Tôi với chú tuy khác Làng, cùng Quận

Nhưng vẫn là tình của kẻ đồng hương.

Chú và tôi không đi một con đường,

Nên không thể coi nhau là “bạn” được.

Xã Trung-Hiệp vì nghèo nên vô phước

Có thằng con Võ Văn Kiệt vô thần.

Bỏ quê làng, trốn nghĩa vụ công dân,

Ðể theo đuổi một con đường hại nước.

Vì sơ suất, Làng không ra tay trước,

Mới có ngày chú được hưởng quyền uy.

Tuy đuợc danh mà chú chẳng ra gì,

Mở miệng nói toàn những lời vô nghĩa.

Thua con vẹt, chú nói toàn chuyện bịa,

Nào những là con số vẽ đâu đâu.

Mở miệng ra là đất nước ta giàu,

Sắp lên tới cung Hằng trong mai mốt.

Chú học dốt nên nói điều ngu dốt,

Tâm chú hư vì theo bọn người hư.

Nên không buồn trách chú cứ khư khư,

Miệng lải nhải như một loài nhai lại.

Là “Thủ Tướng”, chú làm điều di hại

Cho nước nhà, khiến dân tộc lầm than.

Chú giàu to nhờ thu tóm bạc vàng,

Chứ nào phải chú vì dân vì nước.

Dân nghèo khổ chẳng ngóc đầu lên được!

Một phần tư thế kỷ bị xiềng gông!

Ðảng đã ngu còn mở miệng cuồng ngông,

Khen chủ nghĩa lỗi thời người ta bỏ.

Chú sáu Kiệt! Chú còn theo bọn nó,

Thì chú đừng về lại xóm làng xưa.

Chú mà về Trung-Hiệp, chẳng ai ưa,

Vì tay chú mà dân làng quá khổ!

Ðại Hội Ðảng kỳ này, tôi thách đố, 

Chú dám từ bỏ Ðảng được hay không?

Chú sáu à! Tôi thật sự chờ mong,

Chú bỏ Ðảng để về cùng dân tộc.

Tôi đang ở suối vàng còn bật khóc,

Thì huống gì dân chúng ở trần gian!

Chú sáu ơi! Nỗi đau khổ dân làng,

Làm đau đớn thân già này quá sức!

Dân nghèo khổ nên dân càng bực tức,

Hãnh diện gì Võ Văn Kiệt cho cam!

Chú ngồi trên vơ vét thỏa lòng tham,

Khi xuống chức, của tiền ăn không hết.

Chú sáu Kiệt! Mặc dù tôi đã chết,

Do bàn tay của chú đã gây ra.

Nhưng mà tôi đâu có trở thành ma,

Ðể nhát chú hay theo “hù dọa” chú.

Tuy đã chết, nhưng tôi chưa lẫn lú,

Trí vẫn còn minh mẫn xét người ta.

Chú sống mà hồn chú hóa ra ma,

Cứ quanh quẩn phá dân lành, hại nước.

Việc sống chết là điều do kiếp trước,

Sống điên khùng như chú đáng thương thay!

Chú là ma xuất hiện giữa ban ngày,

Chú nói nhảm làm dân tình xa lánh.

Tôi khuyên chú hãy thật tâm nên tránh,

Bọn bạo quyền đang phá nát quê hương.

Trở về làng, dân sẽ nhủ lòng thương,

Xóa tội lỗi, hồn chú liền siêu thoát.

(Đức Phố, 26-3-2001)

VĨNH LIÊM  

(Viết thay Chú Năm Trung-Hiếu đang ngậm đắng 

nuốt cay ở dưới suối vàng)

Ghi chú: Võ Văn Kiệt sinh ngày 23-11-1922 tại xã Trung Hiệp,

quận Vũng Liêm, tỉnh Vĩnh Long. Trình độ học vấn: Tiểu học.

Chết ngày 11-6-2008 tại Singapore.

Vợ (thứ hai?) tên Phan Lương Cầm.

—————

11. BAO GIỜ DIỆT LŨ BẠO TÀN

   Từ khi lưu lạc phương này,

Cuộc đời trống rỗng, đắng cay, ngỡ ngàng…

    Giang hồ xuôi ngược dọc ngang,

Đông Tây Nam Bắc rõ càng chán chê.

    Loanh quanh chẳng thấy lối về,

Xứ người lưu trú, hồn quê dật dờ.

    Ra đi trong phút tình cờ,

Xót xa thân phận bên bờ tạm dung.

    Thương người ở lại “tam cùng”:

Cùng ngu, cùng dốt, cùng chung lao tù!

    Hiện thân “Cách mạng mùa Thu”,

Cái mầm sinh sản, dốt, ngu, hợm người.

    Cũng cùng dòng máu, nói, cười…

Mà sao tâm địa rặt loài sói lang!

    Bao giờ diệt lũ bạo tàn,

Là dân no ấm, bình an mọi nhà.

(Đức Phố, 08-08-1987)

VĨNH LIÊM

——————-

Hết Kỳ 2 – Xem tiếp Kỳ 3

Comments are closed.