Hồ Chí Minh: “Đồng chí Nguyễn Ái Quốc và tôi” (Trần Việt Bắc)

Trần Việt Bắc (Danlambao) – Theo như hệ thống tư pháp ngày nay tại các nước dân chủ. Một phiên tòa gồm có chánh án, bồi thẩm đoàn, công tố viên, luật sư biện hộ, nhân chứng và nghi can. Nghi can là ông Hồ Chí Minh. Công tố viên là những người kết tội ông. Nhân chứng là những nạn nhân dù trực tiếp hay gián tiếp. Luật sư biện hộ là những người Cộng Sản bênh vực ông, những tác giả đã phủ nhận việc ông là người Đài Loan. Bồi thẩm đoàn là các độc giả, những người đọc, biết về sự kiện, biết các bằng chứng. Chánh án sẽ là người dân Việt. Bản án sẽ là những trang sử được ghi lại về việc này. Người viết chỉ là một trong những người đi tìm hiểu, để biết thêm về những bí ẩn trong lịch sử cận đại, muốn nêu ra đây để chia sẻ với bạn đọc, với hy vọng chúng ta sẽ có một bản án (verdict) sớm hơn để ghi lại trong trang sử Việt cho hậu thế…
*
Hồ Chí Minh là một nhân vật đầy bí ẩn, rất ít ai biết sự thật về người này, nhưng năm 2008, một tác giả ở Đài Loan là ông Hồ Tuấn Hùng (胡俊熊) đã xuất bản sách có tựa đề “Hồ Chí Minh sinh bình khảo” (胡志明生平考 – (1) “Tìm hiểu về cuộc đời Hồ Chí Minh”) do nhà xuất bản Bạch Tượng Văn Hoá ở Đài Loan ấn hành. Sách này đã gây xôn xao trong dư luận, đặc biệt là từ khi dịch giả Thái Văn đã dịch sang tiếng Việt, vì chủ đề của sách này nói: Hồ Chí Minh từ năm 1933 về sau không phải là Nguyễn Ái Quốc , mà ông là một người Đài Loan gốc Hẹ (Hakka) hay Khách Gia là Hồ Tập Chương (Hu Ji Zhang 胡集璋), quê ở Đài Loan, huyện Miêu Lật, thôn Đồng La (2), lấy tên là Hồ Chí Minh và trở thành nhân vật số một của đảng Cộng Sản Việt Nam.
Tác giả Hồ Tuấn Hùng (HTH) đã nêu lên khá nhiều chi tiết về Nguyễn Ái Quốc trước năm 1933, sau đó là về Hồ Chí Minh, người đã được ông cố chứng minh là Hồ Tập Chương. Tác giả đã nêu lên những chi tiết như hoạt động về chính trị, diện mạo, cuộc sống tình ái, bút tích, khả năng ngoại ngữ, cách viết, v.v… của hai nhân vật Nguyễn Ái Quốc và Hồ Tập Chương. Điều này đã có khá nhiều bài viết của những tác giả người Việt và rất nhiều lời bình phẩm trên các diễn đàn. Trong khi đó chính quyền Cộng Sản vẫn im hơi lặng tiếng.

B- Hồ Chí Minh là Hồ Tập Chương?
Theo như tác giả Hồ Tuấn Hùng thì:
“1 – Vào năm 1930, Nguyễn Ái Quốc và Hồ Chí Minh là 2 trong số 7, 8 đại biểu sáng lập Đảng Cộng Sản Việt Nam.…3 – Trước sau năm 1930, Nguyễn Ái Quốc và Hồ Chí Minh cùng làm việc ở Cục Phương Đông Thượng Hải thuộc Quốc tế Cộng Sản. Hai người thường qua lại Hương Cảng và Thượng Hải. Lúc ấy Hồ Chí Minh là phái viên của Cục Phương Đông Quốc tế Cộng Sản đến hoạt động ở Hương Cảng. Vậy thì người mang tên Hồ Chí Minh không phải Nguyễn Ái Quốc này là ai? Ông ta chính là phái viên Quốc tế Cộng Sản Hồ Tập Chương, thành viên tham gia Ban trù bị thành lập Đảng Cộng Sản Việt Nam, được các yếu nhân của Trung cộng và Việt cộng hết sức giữ bí mật”.
1- Sơ lược tiểu sử Nguyễn Ái Quốc (10)
Ghi chú: Tiểu sử này được viết theo sách “Hồ Chí Minh sinh bình khảo” của ông Hồ Tuấn Hùng.
Nguyễn Ái Quốc là con của ông Phó bảng Nguyễn Sinh Sắc (11) và bà Hoàng Thị Loan, là con thứ 3 trong 4 người con. Sinh ngày 19 (?) tháng 5 (?) năm 1890 (?) tại làng Kim Liên (gọi nôm na là làng Sen), xã Nam Liên (Kim Liên), huyện Nam Đàn, tỉnh Nghệ An. Tên hồi nhỏ là Nguyễn Sinh Cung (Công) sau đổi là Nguyễn Tất Thành.
Học chữ Hán từ năm 1900 đến 1904, học dự bị trường Quốc Học Huế từ 1905 đến 1908. Làm giáo viên trường tiểu học Dục Thanh ở tỉnh Phan Thiết.
Năm 1911 vào Sài Gòn, học nghề làm bếp, sau đó lên tàu Amiral Latouche Trevil làm phụ bếp với tên Văn Ba đi Singapore rồi sang Pháp. Đến Marseille năm 1913 sau đó đi Tây Phi, Bắc Mỹ.
Từ năm 1914 đến 1917, sống tạm ở Luân Đôn (London), học tiếng Anh, làm phụ bếp, rồi lại có việc trên tàu đi Nữu Ước (New York).
Cuối năm 1917, đến định cư tại Paris. Tại đây Nguyễn Tất Thành quen biết với các nhà cách mạng như Phan Chu Trinh, Phan Văn Trường, lấy tên là Nguyễn Ái Quốc.
Năm 1919 quen biết với các chính khách Tả khuynh của Pháp, gia nhập đảng Xã Hội Pháp.
Năm 1920 gia nhập đảng Cộng Sản Pháp
Năm 1921, đảng Cộng Sản Pháp tuyên truyền phản đối Chủ nghĩa Thực dân. Nguyễn Ái Quốc bị mật thám theo dõi.
Tháng 6, năm 1923, đảng Cộng Sản Pháp gởi Nguyễn Ái sang Mạc Tư Khoa (Moscow) học về chủ thuyết Cộng sản, làm việc tại Cục Viễn Đông của Quốc Tế Cộng sản.
Tháng 6, năm 1924, tham gia Hội Nghị Cộng Sản quốc tế lần thứ 5 tại Mạc Tư Khoa (Moscow). Tháng 11 năm 1924, Nguyễn Ái Quốc đến Quảng Châu (thủ phủ của tỉnh Quảng Đông) lấy tên là Lý Thụy, làm phụ tá cho Mikhail Borodin là đại diện Quốc Tế Cộng Sản Trung Hoa.
Năm 1925, Nguyễn Ái Quốc v tham gia tổ chức”Tâm Tâm xã” sau đổi thành “Việt Nam Thanh Niên Cách Mạng Đồng Chí hội” ở Quảng Châu là tiền thân của đảng Cộng Sản Việt Nam, đặt dưới sự lãnh đạo của Quốc Tế Cộng Sản.
Năm 1926, Nguyễn Ái Quốc tham dự Đại hội đại biểu toàn quốc Quốc Dân đảng lần thứ II tại Quảng Châu.
Ngày 18 tháng 10 năm 1926, lấy Tăng Tuyết Minh ( Zheng Xue Ming 曾雪明) do Đặng Dĩnh Siêu là vợ của Chu Ân Lai và bà Thái Sướng giới thiệu và làm chứng.
Năm 1827, Quốc Dân đảng đàn áp đảng Cộng Sản, Nguyễn Ái Quốc sang Mạc Tư Khoa, rồi được cử đến Bỉ, Thũy Sĩ, Ý và Pháp. Từ giai đoạn này Nguyễn Ái Quốc không có bất cứ liên lạc gì với Tăng Tuyết Minh.
Năm 1928, theo tàu của Nhật đi Bangkok, Thái Lan để vận động Việt Kiều tham gia Cộng Sản. Tại đây Nguyễn Ái Quốc lập “Xiêm La Cách Mạng Đồng Chí hội”.
Năm 1929, tại Bangkok, Nguyễn Ái Quốc mắc bệnh lao, ông phải ở lại đây để trị.
Đầu năm 1930, về lại Quảng Châu với tên Tống Văn Sơ, ngày 3 tháng 2 năm 1930, triệu tập đại hội thành lập đảng Cộng Sản Việt Nam.
Năm 1931, làm đại biểu Quốc Tế Cộng Sản tại Hương Cảng. Chính quyền Anh hợp tác với Pháp, Nguyễn Ái Quốc bị bắt ngày 6 tháng 6 năm 1931 tại Hương Cảng. Được luật sư Loseby cứu, Nguyễn Ái Quốc được đưa đi Singapore nhưng nơi đây không nhận.
Năm 1932, Nguyễn Ái Quốc bị dẫn độ trở lại Hương Cảng. Luật sư Loseby đưa vụ kiện này về Luân Đôn. Tòa án ở Luân Đôn ra phán quyết phóng thích và trục xuất Nguyễn Ái Quốc ra khỏi Hương Cảng. Luật sư Loseby nhờ Paul Draken đưa Nguyễn Ái Quốc bay đến sông Hoàng Phố, sau đó đồng chí đưa ông về Thượng Hải.
Gần cuối năm 1932, Nguyễn Ái Quốc lên đường sang Mạc Tư Khoa, bệnh lao phổi tái phát và ông đã chết trên đường đi.
Nguyễn Ái Quốc đã được nhóm học sinh Việt Nam tại Đại Học Phương Đông ở Mạc Tư Khoa làm lễ truy điệu, có phái viên Quốc tế Cộng Sản đến chia buồn.
Sáu năm sau, năm 1938, Nguyễn Ái Quốc sẽ được thay thế bằng một nhân vật khác?
2- Hồ Tập Chương là ai?
Theo như tác giả Hồ Tuấn Hùng thì Hồ Tập Chương là người chú của ông, người Đài Loan, sinh ngày 11 tháng mười năm 1901 tại thôn Đồng La, huyện Miêu Lật, Đài Loan, thời Nhật đang chiếm đóng.
Cha là Hồ Dần Lượng, mẹ họ Lý, là người con thứ bảy trong 10 người con, học cả tiếng Hán lẫn tiếng Nhật. Đậu tốt nghiệp ưu hạng Đại học Công nghiệp Đài Bắc năm 20 tuổi. Từ năm 1922 đến 1928 về lại Miêu Lật làm nghề nấu rượu, bán thuốc đông y và sản xuất xì dầu.
Năm 1926, kết hôn với Lâm Quế, sinh con gái đầu là Hồ Tố Mai năm 1928 và năm 1930 sinh người con trai không biết mặt cha là Hồ Thự Quang.
Năm 1929 Hồ Tập Chương đi Thượng Hải tham gia đảng Cộng Sản Trung Hoa và sau đó trở thành Phái Viên Quốc Tế Cộng Sản.
Cuối năm 1931, Hồ Tập Chương bị Quốc Dân Đảng bắt ở Quảng Châu, sau đó được thả.
Năm 1933, Hồ Tập Chương (với bí danh P.C. Lin) bị gọi về Mạc Tư Khoa vì bị nghi ngờ là theo Lý Lập Tam (12), P.C. Lin “chịu sự điều tra của tổ 3 người gồm Dmitry Manuilsky, Vera Vasilieva và trùm đặc vụ Trung Quốc Khang Sinh” (13) và bị Khang Sinh đề nghị tử hình. Tuy nhiên P. C. Lin đã được Vera Vasilieva bảo trợ, vì thấy Hồ Tập Chương (P.C. Lin) có diện mạo khá giống Nguyễn Ái Quốc, cũng như có quá khứ tương tự , lại đã từng hoạt động chung nên đề nghị muốn “biến” ông này thành Nguyễn Ái Quốc, người đã bị chết vì bệnh lao năm 1932. Quốc Tế Cộng Sản đảng đồng ý, Hồ Tập Chương sau 5 năm huấn luyện đã biến thành Nguyễn Ái Quốc với bí danh Hồ Quang (14) và là Hồ Chí Minh sau này.
3- Hồ Chí Minh là Hồ Tập Chương, không phải là Nguyễn Ái Quốc?
Tác giả sách “Hồ Chí Minh sinh bình khảo” đã nêu ra những sự kiện để chứng minh về những nhận định này như sau:
a- Nguyễn Ái Quốc và Hồ Tập Chương bị bắt là hai việc khác nhau?
Theo những dẫn chứng của ông Hồ Tuấn Hùng, việc Nguyễn Ái Quốc bị bắt ngày 6 tháng 6 năm 1931 tại Hương Cảng và việc Hồ Tập Chương bị bắt mùa hè năm 1931 tại Quảng Châu là hai việc hoàn toàn khác nhau. Từ hai sự việc khác nhau này, chứng tỏ hai người là hai nhân vật khác nhau. Việc Nguyễn Ái Quốc bị chính phủ Anh bắt ở Hương Cảng, tin này đã được loan truyền rộng rãi qua báo chí. Việc xét xử qua chín phiên toà có tính cách công cộng, với phán quyết là việc trục xuất Nguyễn Ái Quốc. Tuy nhiên việc Hồ Tập Chương bị bắt ở Quảng Châu lại có tính cách bí mật: “Vì có liên quan đến vụ Noulens nên các thành viên của tổ chức “Công hội Thái Bình Dương” trực thuộc Quốc tế Cộng Sản, đều bị truy bắt, phải bỏ Thượng Hải chạy về Quảng Châu, cuối cùng Hồ Tập Chương bị đặc vụ Quốc dân đảng bắt được vào mùa hè năm 1931″ (HTH). Vì thời điểm nên hai sự kiện này bị gom lại thành một, với sự che đậy của Trung Cộng người ngoài chỉ biết đến việc Nguyễn Ái Quốc bị bắt.
Về việc Hồ Tập Chương bị bắt , ông Hồ Tuấn Hùng dẫn chứng bằng sự đối chiếu giữa ba nguồn khác nhau:
– Truyện “Mối tình nồng thắm giữa Hồ Chí Minh và Lâm Y Lan” của Lương Ích Tân.
– Truyện “Hồ Chí Minh” của Ngô Trọc Lưu. Trong truyện này ông Hồ Tuấn Hùng viết:
“Ngô Trọc Lưu miêu tả Hồ Chí Minh bị bắt giữ chính là Hồ Tập Chương. Biết tin này, người em ruột của ông là Hồ Tập Dưỡng đã thông báo cho gia tộc biết, đó chính là người đến từ Miêu Lật, Đồng La, Đài Loan, từng được truyền khẩu trong ký ức của gia đình chúng tôi” (HTH).
– “Đài Loan nhật nhật tân báo”: “Từ tháng mười một đến tháng mười hai năm 1938, Hồ Chí Minh đột nhiên mất tích nửa tháng, trong nửa tháng này, thật kỳ diệu, tôi tìm được trong “Đài Loan nhật nhật tân báo”. Liên kết “Đài Loan Nhật nhật tân báo” với ngày tháng Hồ Chí Minh mất tích, tôi đã tìm được câu trả lời rõ ràng. “Đài Loan Nhật nhật tân báo” số ra ngày 12 tháng 11 năm 1938 có bài viết: “Thông dịch viên quân đội Nhật là Hồ Tập Chương, người gốc Đài Loan, đã trốn khỏi nhà ngục Nam Thạch Đầu, Hà Nam (Quảng Châu). Sau khi tạm trú tại bản doanh quân đội Nhật Ōta, ông được tuyển vào làm thông dịch cho quan chỉ huy Nhật Bản Quân khu Quảng Đông Tiểu Lạp Nguyên Thái Úy” (HTH).
Từ những tham khảo trên, tác giả Hồ Tuấn Hùng đã đi đến kết luận Hồ Chí Minh chính là Hồ Tập Chương.
b – Chuyện hôn nhân và tình ái của hai nhân vật Nguyễn Ái Quốc và Hồ Chí Minh
Để chứng minh Hồ Chí Minh không phải là Nguyễn Ái Quốc mà là Hồ Tập Chương, tác giả Hồ Tuần Hùng đã nêu lên những chi tiết về chuyện hôn nhân và tình ái của Hồ Chí Minh như sau:
– Nguyễn Ái Quốc và Tăng Tuyết Minh
Tác giả Hồ Tuấn Hùng lúc này đã coi như Nguyễn Ái Quốc và Hồ Chí Minh là hai người khác nhau và Hồ Chí Minh chính là Hồ Tập Chương, nên ông phân định khá rõ ràng về chuyện hôn nhân tình ái của hai nhân vật này: “Trước hết, cần phân biệt chuyện hôn nhân tình ái của Nguyễn Ái Quốc với Tăng Tuyết Minh, Nguyễn Ái Quốc với Nguyễn Thị Minh Khai khác với hôn nhân tình ái giữa Hồ Chí Minh với Đỗ Thị Lạc, Hồ Chí Minh với Nông Thị Xuân, Hồ Chí Minh và Lâm Y Lan” (HTH).
Về Nguyễn Ái Quốc, tác giả đã tham khảo qua một số tài liệu và được tóm lược như sau:
Năm 1923, theo như William J. Duiker Nguyễn Ái Quốc đã từng quen biết với một cô gái người Pháp là Bourdon Breiere và theo giáo sư Nguyễn Thế Anh cô này là Bourdon và tác giả đi đến kết luận đây chỉ là một người: Bourdon Breiere.
Năm 1924, Nguyễn Ái Quốc với tên là Lý Thụy đã kết hôn với Tăng Tuyết Minh (Zeng Xueming曾雪明) do vợ của Chu Ân Lai là Đặng Dĩnh Siêu giới thiệu. Năm 1926 Tăng Tuyết Minh mang thai, nhưng đã bị hủy vì “mẹ Tăng Tuyết Minh là Lương Thị, sau khi biết việc này, sợ con gái sinh cháu bé sẽ theo chồng đi mất nên đã tìm mọi cách ép nàng phá thai” (HTH). Tác giả cho biết thêm là vợ ông là cháu và gọi bà Tăng Tuyết Minh là “cô Mười”, bà là người theo Công Giáo. “Vợ tôi, đối với Tăng Tuyết Minh thuộc hàng cháu, thường gọi bằng “cô Mười”. Từ khi sinh ra đến lúc qua đời bà đều sống ở Quảng Châu, là tín đồ trung thành của đạo Cơ Đốc, ngày đêm cầu khấn cho Lý Thụy bằng an. Năm 1988, khi tôi cùng vợ về Quảng Châu viếng thăm bà cô Mười, trong ký ức bà vẫn nhớ đến Hồ Chí Minh lúc chia tay từ mấy chục năm trước. Bà kể tường tận cho chúng tôi nghe về thời kỳ quen biết Hồ Chí Minh, nảy sinh tình cảm nam nữ rồi quá trình tổ chức hôn lễ rất xúc động. Tôi gửi lại bà tấm ảnh quý và bức thư ngày trước viết cho Hồ Chí Minh mà bà gửi tôi giữ hộ. Lúc ấy trong tay vợ tôi còn có chiếc nhẫn hồng ngọc mà Lý Thụy đã tặng bà cô Mười lúc đính hôn cùng với tấm rèm cửa cố vấn M. Borodin chúc mừng hôn lễ. Những vật kỷ niệm này được gia đình tôi coi như bảo vật truyền gia của người bà để lại” (HTH).
Tác giả cho biết thêm: “Người chủ trì hôn lễ lúc ấy là Thái Sướng và Đặng Dĩnh Siêu biết rõ Hồ Chí Minh năm 1950 không phải là Nguyễn Ái Quốc (Lý Thụy) năm 1926, chỉ biết giả câm giả điếc, biết rõ Tăng Tuyết Minh đau khổ mà không làm gì được” (HTH). Sau đó, năm 1927, Nguyễn Ái Quốc phải chạy trốn khỏi Quảng Châu rồi đi Mạc Tư Khoa và từ đó không bao giờ ông gặp lại Tăng Tuyết Minh, bà không lấy chồng khác và chết năm 1991 lúc 86 tuổi.
Năm 1930, Nguyễn Ái Quốc về Hương Cảng với tên là P.C. Lin, gặp Nguyễn Thị (Minh) Khai (NTMK) và sống với người này như vợ chồng. Năm 1935, Lê Hồng Phong và NTMK tham dự hội nghị Quốc Tế Cộng Sản 7, bà NTMK khai có chồng là P.C. Lin, tuy nhiên P. C. Lin, người đã giúp hai người này “sửa chữa, biên tập văn bản tham luận Hội nghị (bằng tiếng Nga), góp phần làm cho Đoàn đại biểu Đảng Cộng Sản Đông Dương hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc khiến Lê Hồng Phong và Nguyễn Thị Minh Khai thật sự cảm động” (HTH). Tác giả nêu ra P. C. Lin ở đây không phải là Nguyễn Ái Quốc mà là Hồ Tập Chương người đang tập đóng vai Nguyễn Ái Quốc.
– Hồ Chí Minh và Lâm Y Lan
Năm 1930, Hồ Chí Minh đang ở Quảng Châu lúc này đang bị Quốc Dân Đảng truy lùng. “Bí thư Tỉnh ủy Quảng Đông Đào Chú đã bố trí một nữ đảng viên là Lâm Y Lan, đóng giả làm vợ Hồ Chí Minh để bảo vệ an toàn cho ông ta…” Hồ Chí Minh bị bắt nhưng ba ngày sau lại được cứu thoát”. Theo như ông Hồ Tuấn Hùng thì Hồ Chí Minh lúc này là Hồ Tập Chương. Tuy nhiên những gì tác giả nêu ra không phải là từ những tài liệu mà là từ truyện “Mối tình nồng thắm giữa Hồ Chí Minh và Lâm Y Lan” của Lương Ích Tân mà chính ông cũng biết: “Đây là tác phẩm thuộc thể tài tiểu thuyết, từng đoạn, từng đoạn kể về cuộc tình của Hồ Chí Minh với Lâm Y Lan. Nội dung tác phẩm được thể hiện qua nhiều chi tiết khá lý thú, làm xúc động lòng người. Chỉ tiếc, các sử liệu được vận dụng, chỗ thì lắp ghép một cách khiên cưỡng, chỗ lại tập hợp trình bày nhảy cóc, nhất là đoạn nói về mối tình với Nguyễn Thanh Linh trong những năm 1930. Việc làm này dường như tác giả có ý đồ tạo ra sự lẫn lộn Hồ Chí Minh với Nguyễn Ái Quốc, đồng nhất hai người làm một, tô vẽ ông thành một nhân vật phi thường, mặc dù, trên thực tế, Nguyễn Thanh Linh chỉ là nhân vật hư cấu”.
Có một bài viết đăng trong Dương Thành vãn báo (羊城晚報, Báo Dương Thành buổi chiều) ngày 11-12-2011 cũng như trong báo “Nhân Dân” của Trung Quốc (15) (www.people.com.cn) với đề tài “Một người vợ Trung Quốc khác của Hồ Chí Minh” (16) của tác giả Đinh Đông Văn và Việt Báo có đăng lại ngày 1 tháng 2 năm 2012 (17). Tuy nhiên nội dung cũng tương tự như truyện của Lương Ích Tân mà ông Hồ Tuấn Hùng đã nêu ra nguyên bản ở trong sách.
Tác giả truy tầm thêm tài liệu như “Truyện Hồ Chí Minh” của William J. Duiker về việc ông Duiker đã tham khảo từ , “các bài viết “Nhờ Đào Chú làm mối” và “Chuyện hôn sự của Hồ Chí Minh không nhỏ” của tác giả Lương Văn là xác thực” (HTH). Tuy nhiên ông Duiker với ghi chú số 54 trong chương “All for the front lines” (trang 668) đã nêu ra: “Có thể ông Hồ muốn có một bạn đồng hành với mình là người Quảng Đông vì ông vẫn ấp ủ sự nhớ nhung người vợ đầu tiên là Tăng Tuyết Minh. Các nguồn khác không giải thích tại sao vai trò này không thể làm bởi một người Việt Nam. Chính phủ Trung Quốc đã gặp rắc rối vì có tới ba ứng viên trước khi bỏ ý định này. Khi nghe về dự án (tìm người) này, Chu Ân Lai đã bày tỏ sự lo ngại là việc này có thể khơi cảm giác chống Trung Quốc trong giới lãnh đạo của Đảng Cộng Sản tại Hà Nội” (18).
Trong ghi chú này, tại sao lại có tới ba ứng viên (three candidates) để làm người bạn đồng hành với ông Hồ. Chu Ân Lai và vợ là Đặng Dĩnh Siêu biết rõ Nguyễn Ái Quốc là ai, vì chính bà Đặng Dĩnh Siêu giới thiệu Tăng Tuyết Minh cho Nguyễn Ái Quốc và tham dự đám cưới. Đào Chú, lúc này (1966) đang là người thứ tư trong đảng Cộng Sảng Trung Hoa, ông là người cử Lâm Y Lan làm vợ Hồ Chí Minh và cũng biết rõ ông này là ai. Chính phủ Trung Quốc không thể đưa Lâm Y Lan gặp ông Hồ, cũng như không thể đưa Tăng Tuyết Minh đến gặp ông, nếu họ đã biết rõ ông Hồ Chí Minh không phải là Nguyễn Ái Quốc. Đây là việc mà đảng Cộng Sản muốn che dấu nếu Hồ Chí Minh là Hồ Tập Chương theo như ông Hồ Tuấn Hùng.
Hồ Chí Minh và Đỗ Thị Lạc
Tác giả Hồ Tuấn Hùng đã nêu tên một người khác có liên quan tình ái với Hồ Chí Minh là bà Đỗ Thị Lạc. “Ngày 10 tháng 9 năm 1943, Hồ Chí Minh được phóng thích tại Liễu Châu, rất được Tư lệnh Đệ tứ chiến khu Trương Phát Khuê tín nhiệm, giao nhiệm vụ cải tổ Việt Nam Cách mạng Đồng minh hội… Hồ Chí Minh tự tuyển chọn mười tám thanh niên cốt cán trở về Việt Nam làm công việc huấn luyện nhiệm vụ cách mạng” (HTH). Một trong mười tám người này là Đỗ Thị Lạc. Tác giả trích dẫn một câu viết của “sử gia Trần Trọng Kim trong hồi ký “Một cơn gió bụi”: “Đỗ Thị Lạc có với Hồ Chí Minh một người con gái”. Tuy nhiên, sau một thời gian sống chung với nhau ở Khuê Nam, Hồ Chí Minh dấn thân vào cao trào cách mạng, không bao giờ còn trở lại với Đỗ Thị Lạc nữa” (HTH).
Hồ Chí Minh và Nông Thị Trưng
Một người con gái khác có tên là Nông Thị Ngát (tên thật là Nông Thị Bảy) không thấy ông Hồ Tuấn Hùng nêu ra, cô này được Hồ Chí Minh với bí danh là “Già Thu” đổi tên là Trưng, ông Hồ trực tiếp dạy cô này 8 tháng ở Pắc Bó, Cao Bằng. “Theo tạp chí Asia Times, Nông Thị Trưng là mẹ đẻ của Nông Đức Mạnh, Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Việt Nam từ năm 2001” với ghi chú số 6: “Trong tạp chí Asia Times, cơ quan của Bộ Giáo dục và Đào tạo Việt Nam, số 434 ra ngày 30 tháng 4 năm 2001 có đăng bài Tổng Bí thư Nông Đức Mạnh trong ký ức của một người thầy nhân dịp Nông Đức Mạnh lần đầu được bầu làm Tổng bí thư Đảng Cộng sản Việt Nam, nói về cảm tưởng của thầy giáo cũ La Văn Ngâm dạy cấp 2 về học trò cũ Nông Đức Mạnh. Bài có đoạn tả thầy giáo này tìm đến nhà bà Trưng, thân mẫu Nông Đức Mạnh, trong đó có ghi rõ chú thích của tạp chí: “bà Nông Thị Trưng là thân mẫu đồng chí Nông Đức Mạnh” (Wikipedia).
Hồ Chí Minh và Nông Thị Xuân
“Năm 1955, một thiếu nữ là Nông Thị Xuân từ vùng biên giới tỉnh Cao Bằng được đưa về Hà Nội. Cô này khá xinh đẹp được chủ tịch Hồ Chí Minh để ý nên Ban Bảo vệ sức khỏe Trung ương đã bố trí làm y tá bên cạnh ông Hồ. Một năm sau, Nông Thị Xuân sinh với Hồ Chí Minh một bé trai. Đứa bé được bí mật gửi nuôi vài nơi, nhưng cuối cùng, thư ký riêng của Hồ Chí Minh là Vũ Kỳ đưa về nhà nhận làm con. Vào một ngày năm 1957, người ta phát hiện Nông Thị Xuân bị tai nạn ô tô chết bên đường chân Dốc Chèm…”
Để tổng kết về huyện hôn nhân tình ái của Hồ Chí Minh, tác giả viết: “Cũng năm 1958, Hồ Chí Minh vì muốn hoàn thành tâm nguyện kết hôn cùng Lâm Y Lan nên đã nhờ Đào Chú, Chu Ân Lai giúp đỡ. Theo những bằng chứng đáng tin cậy, có thể thấy, Đặng Dĩnh Siêu, Thái Sướng biết rất rõ Nguyễn Ái Quốc và Hồ Chí Minh không phải là một người, biết rõ Nguyễn Ái Quốc đã bị bệnh chết, càng rõ hơn, Hồ Chí Minh là kẻ bội bạc hôn nhân. Tuy nhiên, với Lâm Y Lan, Hồ Chí Minh lại đặc biệt dành tình cảm cho bà, khiến tôi vô cùng kính trọng và biểu đồng tình”.
C- “Nhật ký trong tù”
Một vấn đề khác mà tác giả Hồ Tuấn Hùng dùng để cố chứng minh Hồ Chí Minh không phải là Nguyễn Ái Quốc mà là Hồ Tập Chương, người gốc Đài Loan là khả năng ngôn ngữ, văn chương bằng tiếng Trung Hoa của hai nhân vật Nguyễn Ái Quốc và Hồ Chí Minh. Đặc biệt ông phân tích “Nhật ký trong tù” với những chữ hay tiếng đặc biệt của người Khách Gia (người Hẹ) để dẫn chứng Hồ Chí Minh là người đến từ Miêu Lật, Đài Loan, cũng là quê quán của tác giả.
1- Khả năng về Hán văn của Hồ Chí Minh và Nguyễn Ái Quốc
Tác giả HTH dẫn chứng “Hồ sơ Lư Sơn” viết là năm 1959, Hồ Chí Minh đến Lư Sơn (19), ông dùng ngón tay để viết thư pháp ba chữ “Lư Sơn hảo” (庐山好 ) “…Hồ Chí Minh thong thả nhúng ngón tay vào nghiên mực, viết ba chữ lớn: “Lư Sơn hảo” (庐山好 ) rồi lùi về phía sau hai bước ngắm nghía. Lâu Thiệu Minh liếc qua, rất khâm phục:– Thưa Hồ Chủ tịch! Người viết chữ Hán thật tuyệt.Sau khi viết “Lư Sơn hảo” bằng ngón tay, Hồ Chí Minh lại dùng bút tiểu khải viết 10 chữ nhỏ: “Hồ Chí Minh, tháng tám năm 1959” vào dòng lạc khoản để kỷ niệm chuyến thăm Lư Sơn”.”
Tên một khách sạn sao lại theo cách viết bằng ngón tay của Hồ Chí Minh tại Lư Sơn, Quảng Tây
Tác giả cho là trình độ thư pháp của Hồ Chí Minh thuộc loại khá.
Còn Nguyễn Ái Quốc thì “cho đến năm 1932, hầu như không thấy ông sử dụng Hán văn trong các bài viết, chưa nói đến trình độ viết thư pháp chữ Hán. Vì sao đến năm 1938, sau khi rời Mạc Tư Khoa về vùng biên giới Việt Trung hoạt động, Hồ Chí Minh lại đột nhiên sử dụng Hán văn, viết báo, làm thơ và viết thư pháp một cách thành thạo? Chúng tôi vô cùng nghi ngờ. Có thật Nguyễn Ái Quốc dùng ngón tay viết thư pháp? Có thật ông dùng Hán văn viết “Nhật ký trong tù”? (HTH)
Để nói về trình độ tiếng Trung Hoa của Nguyễn Ái Quốc, ông HTH dẫn chứng: “Theo Đặng Dĩnh Siêu , vào thời điểm năm 1925, bà có dạy Nguyễn Ái Quốc học tiếng Trung, đến năm 1926 thì ông ta kết hôn với Tăng Tuyết Minh. Sự việc này đúng là có thực. Nói cách khác, đến năm 1927, trình độ nghe, nói, đọc và viết chữ Hán của Nguyễn Ái Quốc rất hạn chế”. Ông kết luận khả năng Hán văn của Nguyễn Ái Quốc: “Dừng lại ở mức độ 3 đến 4 năm cấp tiểu học, tuyệt đối không có khả năng viết báo, tạp chí và những bài nghị luận trường thiên lời văn khúc chiết, đanh thép, không thể là tác giả của “Nhật ký trong tù”, càng không có khả năng viết thư pháp bút lông hoặc “thư pháp ngón tay” chữ Hán”.
Hồ Tập Chương thì khác hẳn “Lớn lên ở Đài Loan, từ nhỏ đã được giáo dục nền văn hóa Hán…Năm 1929, lúc ấy Hồ Tập Chương 29 tuổi, rời Đài Loan đến Thượng Hải, trình độ đọc và viết chữ Hán không thể sai sót, có khả năng viết thư pháp, nói tiếng Khách Gia Quảng Đông và tiếng Mân Nam Phúc Kiến lưu loát”.
Ông HTH nhận xét là dùng khả năng Hán văn của Nguyễn Ái Quốc để liên kết với khả năng Hán văn của Hồ Chí Minh chỉ là một trò đùa dai.
Ông Bùi Tín trong bài “Vài chuyện đã rõ về ông Hồ” (20) cũng đã viết “Tôi hoàn toàn tán đồng ý kiến của anh Phương Nam băn khoăn hoài nghi về tập thơ Ngục trung nhật ký, cứ như của người Tàu, phong cảnh Tàu, cảm khái Tàu, lịch sử Tàu, hồi tưởng Tàu, hình ảnh Tàu. Không một tên làng, tên huyện, tên tỉnh VN, không tên tuổi một anh hùng, di tích lịch sử VN, không một con sông ngọn núi VN. Chưa có nhà phê bình văn học thơ ca nào nghiên cứu kỹ về điểm này”.
2- Những chữ của người Khách Gia hay dùng có trong tập thơ “Nhật ký trong tù”
Hồ Chí Minh bị bắt tại Quảng Tây ngày 27 tháng 8 năm 1942, 14 tháng bị giam qua 18 nhà tù. Trong thời gian bị tù ông đã dùng Hán văn để làm 134 bài thơ tên là “Ngục trung nhật ký” ( 獄中日記: Nhật ký trong tù). Theo như tác giả HTH thì ngoài khả năng Hán văn, người viết tập thơ này phải là người Khách Gia mới dùng những tiếng đặc biệt này, hơn nữa “vào thời kỳ Nhật Bản chiếm đóng Đài Loan, phải là người từng cư trú tại địa bàn Khách Gia, thấm nhuần tư tưởng, tình cảm cộng đồng dân tộc, mới viết được những câu thơ hàm súc mang đặc trưng văn hóa Khách Gia như vậy” (HTH).
Lấy vài thí dụ vài bài về ngôn ngữ Khách Gia trong “Ngục trung nhật ký”:
– Bài thơ với đề tài “Tảo”(早Buổi sớm) dùng chữ “lung” là nhà giam hai lần. Tác giả HTH giải thích: ““Lung”(籠), tiếng Khách chỉ nhà giam, phòng giam. Người Khách Gia ở Miêu Lật bị vào nhà giam gọi là “nhập lung”(入籠), ra khỏi nhà lao gọi là “xuất lung”(出籠), giam trong nhà lao gọi là “quan lung”(關籠). Trong khi ấy, những từ với ý nghĩa trên ở Trung văn lại được gọi là “nhập ngục”(入獄), “xuất ngục”(出獄), “phục ngục”(服獄), hầu như không ai dùng chữ “lung”. Trong “Nhật ký trong tù”, từ “lung” được hiểu là “nhà giam”, “nhà ngục” hoặc “nhà tù” được sử dụng ở hơn 10 bài thơ”.
– Bài thơ với đề tài “Học dịch kỳ” ( 學奕棋Học đánh cờ) có câu “Công thủ vận trù vô lậu toán” ( 攻守運籌無漏著算) có nghĩa là “Tấn công phòng thủ không sơ hở”. “Lậu toán”(著算): trong từ vựng Trung văn không có từ “lậu toán”… “Lậu toán” là loại ngữ từ tiêu chuẩn của người Khách Gia, chỉ sự tính toán sai lầm khi đánh cờ tướng” (HTH).
– Bài thơ với đề tài “Lạc liễu nhất chích nha” (落了一隻牙 Rụng mất một chiếc răng), ông HTH giải thích “Lạc liễu nhất chích nha”, thực chất là một câu văn bất thông trong cấu trúc ngữ pháp và ngữ nghĩa Trung văn, nhưng lại là một phương ngôn rất thông dụng nếu phát âm theo cách của người Khách Gia, Miêu Lật,…”
– Bài thơ với đề tài “Nhất cá đổ phạm ngạnh liễu” (一个賭犯硬了 Một người tù cờ bạc chết cứng). ““Ngạnh liễu”(硬了) hàm ý chỉ sự chết, là một từ rất thông dụng trong ngôn ngữ Khách Gia Miêu Lật. Người Khách Gia thường nói “ngạnh liễu” thay cho “nhân tử liễu”(người chết) của Trung văn” (HTH).
3- Những chữ của người Khách Gia ở thời Nhật chiếm đóng (1895–1945) trong tập thơ “Nhật ký trong tù”
– Bài thơ với đề tài “Đổ”( Đánh bạc 賭) có câu “Dân gian đổ bác bị quan lạp” (民間賭博被官拉). “Quan lạp”(官拉) là từ ngữ rất thông dụng của người Khách Gia, Miêu Lật. Thời Nhật chiếm đóng Đài Loan, nhân dân bị cảnh sát rượt đuổi gọi là “quan lạp” (HTH).
– Bài thơ với đề tài “Hạn chế” (限制) có câu “Xuất cung dã bị nhân chế tài” (出恭也被人制裁). ““Xuất cung”(出恭): Từ thời Nhật Bản chiếm đóng, người dân ở Miêu Lật, Đồng La gọi việc đến nhà xí đại tiện là “xuất cung”… Nhiều năm trước đó, học trò Miêu Lật, Đồng La thường xuyên vào Đại lục tham dự các kỳ thi của triều đình, nên khi về quê đã dùng từ “xuất cung” thay cho “đại tiện”, nghe có vẻ trang nhã hơn. Từ “xuất cung” được lưu truyền cho đến ngày nay trở thành một thứ phương ngôn đặc thù của người Đồng La.” (HTH).
– Bài thơ với đề tài “Nam Ninh ngục” (南寧獄) có câu (監房建築頂摩登 Giam phòng kiến trúc đính “ma-đăng”) có nghĩa là nhà lao xây theo kiểu tân thời. ““Ma đăng”(摩登): Thời kỳ Nhật Bản chiếm đóng Đài Loan, có một số từ nước ngoài du nhập vào Đồng La mà từ “ma đăng” vốn có nguồn gốc Anh ngữ (modern), nghĩa là “hiện đại” là một ví dụ” (HTH).
– Bài thơ với đề tài “Công kim” (工金 Tiền công). ““Công kim”(工金): Thời kỳ Nhật Bản chiếm đóng Đài Loan có một số từ nước ngoài được du nhập vào hệ thống từ vựng Hán ngữ. “Công kim” chỉ tài sản công, tiền công” (HTH).
Đây chỉ là một vài thí dụ tiêu biểu được trích trong bản dịch của dịch giả Thái Văn. Tác giả Hồ Tuấn Hùng sau khi phân tích tập thơ “Ngục trung nhật ký”, ông đã đi đến kết luận là càng chứng tỏ mình văn tài thơ phú hay, ông Hồ càng lộ rõ ra ông không phải là Nguyễn Ái Quốc mà là Hồ Tập Chương, chú của tác giả, một người Đài Loan:
“Tổng hợp những phần đã phân tích ở trên, chúng tôi đi đến kết luận, tác giả “Nhật ký trong tù” nhất định phải là người có đủ ba điều kiện sau đây:1- Đối với ngữ văn Trung Quốc phải có trình độ cao, mà đối với nền Quốc học thường thức cũng phải đạt trình độ tương đối khá. Sáng tác được thơ trong “Nhật ký trong tù” tuyệt đối không phải là người chỉ có trình độ chữ Hán ba, bốn năm tiểu học.2- Tác giả “Nhật ký trong tù” nhất định phải là người sắc tộc Khách Gia thuộc cộng đồng cư dân Miêu Lật, Đồng La, Đài Loan.3- Tác giả “Nhật ký trong tù” phải là người Khách Gia thông thạo Nhật ngữ”. D- Đảng CS cố chứng minh ông Hồ là Nguyễn Ái Quốc
Theo như ông Hoàng Văn Chí viết trong sách “Từ thực dân đến Cộng Sản”, thì đến năm 1958 ông Hồ mới nhận mình là Nguyễn Ái Quốc “Việc này được phơi bày công khai năm 1958 khi một phái đoàn nhân viên sứ quán các nước xã hội chủ nghĩa viếng thăm quê hương ông Hồ. Sau cuộc viếng thăm, báo chí Hà Nội đã thú nhận ông Hồ Chí Minh chính là Nguyễn Ái Quốc”. Theo như tác giả HTH, sách “Vừa đi đường vừa kể chuyện” (VĐĐVKC) của tác giả Trần Đạt Nhân (T. Lan), cũng là ông Hồ, xuất bản lần đầu năm 1961 và sách “Tôi đã mấy lần được gặp Bác Hồ” của Nguyễn Lương Bằng năm 1965: “Trần Đạt Nhân là bút danh của Hồ Chí Minh, Nguyễn Lương Bằng là Phó chủ tịch nước Việt Nam, hai người đều đồng lòng, nhất trí chế tạo Hồ Chí Minh tức Nguyễn Ái Quốc mà không bị lật tẩy bởi nhân chứng đã chết, Hồ Chí Minh vẫn đường đường chính chính tiếp tục sắm vai Nguyễn Ái Quốc”. Về việc Hồ Chí Minh gặp Paul Vaillant Couturier ở Thượng Hải, ông này từng là Ủy viên Trung ương Đảng Cộng Sản Pháp: “Chiều tối hôm sau, Bác gặp đồng chí Vayăng Cutuyriê ở một địa điểm kín đáo. “Muôn dặm quê người gặp bạn thân!”. Cả hai người vô cùng mừng rỡ, vừa cảm động nghẹn ngào… Hai anh em siết chặt tay nhau mà nói chuyện. Bác nói cho đồng chí Vayăng Cutuyriê biết hoàn cảnh khó khăn của mình” (VĐĐVKC). Ông HTH cho đây là một sự ngụy tạo để gom Nguyễn Ái Quốc và Hồ Chí Minh làm một vì ông Couturier đã mất từ 26 năm về trước, chả còn sống để làm chứng. Đến việc gặp gỡ luật sư Frank Loseby năm 1960, người đã biện hộ cho Nguyễn Ái Quốc năm 1931 ở Hương Cảng, tác giả HTH cho là “căn cứ vào những động tác liên hoàn từ năm 1956, có thể phỏng đoán, Hồ Chí Minh có ý ngầm thông báo cho vợ chồng luật sư Loseby biết là, Hồ Chí Minh chính là Nguyễn Ái Quốc, tin tức đăng trên các báo về sự kiện Nguyễn Ái Quốc chết bởi bệnh lao phổi chỉ là tin tức giả… nếu như Nguyễn Ái Quốc không chết, chân thành báo đáp ơn cứu mạng, vì sao đến mãi năm 1956 mới ba lần liên lạc với vợ chồng luật sư Frank Loseby, năm 1960 mới chính thức mời thăm? … Thử nghĩ, một ông già đã xấp xỉ 80 tuổi, sau 28 năm bặt vô âm tín, đặc biệt là người Âu Mỹ nhìn người phương Đông, liệu có khả năng phân biệt được thật giả? Hồ Chí Minh chơi trò bịp bợm chẳng qua là để vợ chồng Losely ghi nhớ “Hồ Chí Minh là Nguyễn Ái Quốc” mà thôi”.
Tuy nhiên trước khi Hồ Chí Minh công khai nhận mình là Nguyễn Ái Quốc năm 1958 thì trước đó một năm, 1957 ông Hồ về thăm quê của Nguyễn Ái Quốc ở Nghệ An. “Thời gian này, song thân Nguyễn Ái Quốc đã qua đời từ lâu, một người anh là Nguyễn Sinh Khiêm mất vào năm 1950 và người chị là Nguyễn Thị Thanh cũng mất vào năm 1954. Ông Khiêm và bà Thanh, năm 1945 cũng đã ra Hà Nội gặp Hồ Chí Minh, vội vàng nói chuyện về thời thơ ấu rồi lại trở về quê. Vậy tình hình lúc gặp mặt ra sao, nói những chuyện gì, trước sau vẫn còn là một bí mật. Vì thế, vào năm 1957, khi Hồ Chí Minh về thăm quê hương Nguyễn Ái Quốc, những người trong làng, có thể nói, không một ai phát hiện ra vị Chủ tịch nước Việt Nam không phải là Nguyễn Ái Quốc. Huống hồ, các phe cánh đối lập như Nguyễn Hải Thần, Vũ Hồng Khanh cũng lưu lạc ở Trung Quốc Đại lục, chết vì bệnh tật chốn tha hương. Hồ Chí Minh đến lúc này mới vượt qua các trở ngại, hoàn thành kế hoạch “dời hoa tiếp cây”, thay thế vai trò Nguyễn Ái Quốc do Quốc tế Cộng Sản sắp đặt” (HTH).
E- Kết luận
Trong sách “Hồ Chí Minh sinh bình khảo” tác giả Hồ Tuấn Hùng đã đưa ra khá nhiều bằng chứng và nhiều lúc đã xác định Hồ Chí Minh không phải là Nguyễn Ái Quốc mà là Hồ Tập Chương, người Đài Loan ở huyện Miêu Lật, thôn Đồng La. Tuy nhiên đến phần cuối thì ông viết: “Ngày nay, khi luận về thân thế Hồ Chí Minh và công lao của ông, chúng ta nên để cho lịch sử phán xét. Lấy việc Hồ Chí Minh nhận lời phỏng vấn ký giả ngoại quốc làm cơ sở kiểm nghiệm, có phải ông đã thành tâm thể hiện lòng trung thành với nhân dân Việt Nam qua những lời hứa hẹn?”. Người viết xin góp ý là phải đổi câu “công lao của ông” thành câu “tội lỗi của ông đối với dân tộc Việt Nam”.
Theo như hệ thống tư pháp ngày nay tại các nước dân chủ. Một phiên tòa (theo như sự hiểu biết rất sơ sài của người viết) gồm có chánh án, bồi thẩm đoàn, công tố viên, luật sư biện hộ, nhân chứng và nghi can. Nghi can là ông Hồ Chí Minh. Công tố viên là những người kết tội ông. Nhân chứng là những nạn nhân dù trực tiếp hay gián tiếp. Luật sư biện hộ là những người Cộng Sản bênh vực ông, những tác giả đã phủ nhận việc ông là người Đài Loan. Bồi thẩm đoàn là các độc giả, những người đọc, biết về sự kiện, biết các bằng chứng. Chánh án sẽ là người dân Việt. Bản án sẽ là những trang sử được ghi lại về việc này. Người viết chỉ là một trong những người đi tìm hiểu, để biết thêm về những bí ẩn trong lịch sử cận đại, muốn nêu ra đây để chia sẻ với bạn đọc, với hy vọng chúng ta sẽ có một bản án (verdict) sớm hơn để ghi lại trong trang sử Việt cho hậu thế.
10/2013

Trần Việt Bắcdanlambaovn.blogspot.com
___________________________________
Tài liệu tham khảo:
1- Hồ Chí Minh Sinh Bình Khảo-Tìm hiểu về cuộc đời Hồ Chí Minh, dịch giả Thái Văn.2- 胡志明生平考 – Hồ Chí Minh sinh bình khảo, tác giả Hồ Tuấn Hùng.3- Hồ Chí Minh Những năm tháng chưa được biết đến Sophie Quinn‐Judge.4- Từ thực dân đến cộng sản, tác giả Hoàng Văn Chí.5- Ho Chi Minh, a life, tác giả William J. Duiker. 6- Một nghi án lịch sử Nguyễn Ái Quốc và Hồ Chí Minh, tác giả Trần Bình Nam.7- Hồ Chí Minh – Người Việt hay Người Tàu, tác giả Phạm Đình Lân.8- Ý kiến nhà báo Bùi Tín về cuốn “Hồ Chí Minh Sinh Bình Khảo” của Hồ Tuấn Hùng.9- HCM – Nguyễn Ái Quốc- Nguyễn Sinh Cung, ba không thể là một, tác giả Nguyễn Gia Định.10- Giọt Nước Trong Biển Cả, tác giả Hoàng Văn Hoan.11- Hồ Chí Minh là người Việt Nam hay Đài Loan, tác giả Phạm Quế Dương.12- Ông nội và người cha của Hồ Chí Minh, tác giả Tường Lam Hồ Sĩ Sênh.13- Có mấy Hồ ông? Tác giả Vũ Thế Phan.14- Ai là tác giả những bài ký tên Nguyễn Ái Quốc, tác giả Thụy Khuê.15- Đảng CSVN phiên bản của tình báo TQ, tác giả Huỳnh Tâm.16- Hồ Chí Minh toàn tập, tập 5, đảng Cộng Sản Việt Nam.17- HỒ CHÍ MINH, tác giả Nguyễn Thiên Thụ.18- HỒ CHÍ MINH – Nhận Định Tổng Hợp, tác giả Minh Võ.19- Nhận xét về cuốn Hồ Chí Minh Sinh Bình Khảo, tác giả Nguyễn Duy Chính.20- Nghi Án Thế Kỷ Về Hồ Chí Minh, tác giả Trần Gia Phụng.21- Nhận định về Hồ Tập Chương trong tác phẩm “Sinh bình Khảo”, tác giả Nhóm Hành Khất.22- Những phút cuối đời của Hồ ông: Ai bốc phét, ai nói láo? Tác giả Hàn Lệ Nhân.23- Niềm tin của tôi bị lung lay, tác giả Bà Đầm Xòe.24- Thêm những nghi vấn về Hồ Chí Minh, tác giả Xích Tử.25- Truyền thông và cuộc chiến giải trừ gian dối, tác giả Bảo Giang.26- Vừa đi đường vừa kể chuyện, tác giả T. Lan (Hồ Chí Minh).
Chú thích:
(1) http://tw.myblog.yahoo.com/hgfds198/article?mid=-2&prev=251&l=a&fid=10
(2) Nguyên văn: 胡集璋誕生於日據時代的台灣省苗栗郡銅鑼庄 (Hồ Tập Chương đản sinh ư Nhật cứ thời đại đích Đài Loan tỉnh, Miêu Lật quận, Đồng La trang)
(3) Nguyên văn trong “Hồ Chí Minh sinh bình khảo”: 同登舞台一顯一隱 “Đồng đăng vũ đài nhất hiển nhất ẩn”
(4) Học giả Hoàng Văn Chí là người đã từng hợp tác với Việt Minh từ năm 1949 đến 1953, năm 1954 di cư vào Nam, năm 1960 qua sống tại Pháp. Năm 1965 sang định cư tại Hoa Kỳ theo lời mời của bộ Ngoại Giao, mất tại Maryland 1988.
(5) Nguyên bản: “From Colonialism to Communism” bằng tiếng Anh và tiếng Pháp. Sách được dịch ra trên 15 ngôn ngữ. Đây là tài liệu đầu tiên do một người Việt viết bằng ngoại ngữ để phê phán chủ nghĩa cộng sản tại Việt Nam. Sau này ông dịch sách sang tiếng Việt, với tên “Từ Thực dân đến Cộng sản”, bút hiệu Mạc Định.
(6) Nguyên văn: 在場的七位代表中,除了阮愛國同志和我
(7) Theo http://vi.wikipedia.org/wiki – Đảng Cộng sản Việt Nam
(8) Bản dịch của dịch giả Thái văn ghi là trang 449, có lẽ ghi lại nhưng bị lầm. Bản tiếng Anh của Duiker là trang 499.
(9) http://cti.gov.vn/component/content/article/150-chi-bo/620-ng-ta-ngay-y-bay-gihttp://www.xaydungdang.org.vn/Home/dien-dan/2013/5954/Dang-ta-ngay-ay-bay-gio.aspxhttp://danchinhdang.thuathienhue.gov.vn/?gd=5&cn=90&newsid=9-20-1265
(10) Người viết tóm tắt lại theo như tác giả sách “Hồ Chí Minh sinh bình khảo”.
(11) Cũng gọi là Nguyễn Sinh Huy.
(12) Lý Lập Tam (Li Lisan李立三1899-1967) là một nhà lãnh đạo cấp cao của Đảng Cộng sản Trung Quốc trong giai đoạn đầu, là người nắm thực quyền lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc trong thời gian 1928-1930 (theo Wikipedia).
(13) Khang Sinh (Kang Sheng康生1898 – 1975) đã là người đứng đầu cơ quan an ninh và gián điệp Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa và sau này đã bị truy tố cùng với Tứ nhân bang (theo Wikipedia).
(14) HTH: “Mùa xuân năm 1930, con trai trưởng Hồ Thự Quang ra đời nhưng không biết mặt cha. Tôi có hỏi về mối quan hệ giữa Hồ Chí Minh với gia đình qua những thông tin trên báo chí, Hồ Thự Quang vào năm 2005 đã 75 tuổi, bị trúng gió nhẹ, cặp mắt hơi lệch, nói câu được câu mất: “Lúc còn nhỏ, bác Ba (Hồ Tập Phỉ) từng nói với tôi: ‘Cha cháu làm nghề buôn bán ở Thượng Hải’. Khi tôi mười lăm, mười sáu, chú Út (Hồ Tập Dưỡng) lại bảo: ‘Cha cháu có khả năng là Chủ tịch Hồ Chí Minh ở Việt Nam”. Chú Thự Quang thở dài nặng nhọc, nói đứt quãng: “Mấy chục năm nay đã nghe nhiều tin đồn, chẳng biết có dụng ý gì. Chú muốn hỏi thân mẫu nhưng bà đã qua đời. Từ lúc phụ tử phân ly, mỗi người một phương, chưa từng gặp mặt, cũng chẳng để lại một dòng lưu bút nào. Được tôn xưng là ‘Cha già Việt Nam’, nhưng chú chắc rằng, trong lòng ông lúc nào cũng thương cảm mà thôi”. Nói rồi, ông đứng dậy, nghẹn ngào. Tôi vội vàng đỡ lấy, an ủi: “Thời tao loạn, tạo hóa trêu ngươi. Từ lúc chính phủ Quốc dân đảng tiến nhập Đài Loan, ông không thể về, chứ không phải không muốn về. Tiểu thúc công chẳng đã từng nói, trên hành trình bôn ba, Người lấy tên Hồ Quang làm bí danh, đó chẳng phải là tình cảm của Người với gia đình sao?”
(15) http://www.people.com.cn/h/2011/1112/c25408-3037425915.html
(16) “胡志明的另一个中国爱人” ( Hồ Chí Minh đích lánh nhất cá Trung Quốc ái nhân)
(17) Báo TQ Kể Mối Tình HCM Với Lâm Y Lan; Lê Duẫn Tố Ông Hồ Phản Bội Lời Hứa Không Lấy Vợ, Làm Đảng CSVN Mất Hết Danh Tiếng (http://vietbao.com/D_1-2_2-282_4-186721/)
(18) W. J. Duiker, note 54. “… Ho probably wanted a companion from Guangdong because he still cherished the memory of his first wife, Tang Tuyet Minh. Other sources provide no explanation as to why the role could not have been played by a Vietnamese. The Chinese government had gone to the trouble of locating three candidates before dropping the idea. On hearing about the project, Zhou Enlai had expressed the concern that it could arouse anti-Chinese feelings within the Vietnamese Party leadership in Hanoi”.
(19) Lư Sơn ở trong tỉnh Quảng Tây, khoảng 15 Km phía đông bắc của tỉnh Quế Lâm
(20) http://m.voatiengviet.com/a/1606014.html
(21) Không biết tác giả Hồ Tuấn Hùng lấy cái tên Trần Đạt Nhân từ tài liệu nào, theo như một số tài liệu thì tác giả sách “Vừa đi đường vừa kể chuyện” là T. Lan, cũng là bút danh của ông Hồ Chí Minh.

Join the discussion…
Hang xhcn12 years agoHồ chủ tịch tập sống kiểu Cộng sản nguyên thủy tại hang Pác Bó ….. 1Press the down arrow key to see users who liked this 0Press the down arrow key to see users who disliked thisReply
xoathantuong12 years ago editedGửi Dân Làm Báo,
“Năm 1827, Quốc Dân đảng đàn áp đảng Cộng…” (trích lại)
– phải sửa lại là năm 1927 mới đúng.Võ Bình 12 years agoHồ Chi Minh dùng chử “z” thay vì “gi”, “f” thay vì “ph” và “k” thay vì “c” trong những bài viết của ông ta(eg. tờ di chúc của ông ta). Đây là lối viết theo hệ thống chử viết “Sin Wenz” do Liên Sô tạo ra năm 1928. Có thể Hồ Chì Minh học cách lối viết nầy trong những năm được đào tạo ở Nga trước khi tới VN thay thế Nguyễn Ái Quốc.
lite_breeze Võ Bình12 years ago editedSin Wenz is a little-used romanization system for Mandarin Chinese 1928Sin Wenz /Tân Văn là một hệ thống la tinh hoá cho tiếng Quan Thoại nhưng ít được sử dụng – 1928Ladingxua sin wenz 拉丁化新文字 The New Latinized Alphabet Transcription System拉丁化新文字 La Tinh Hoá Tân Văn Tự.新文 Sin Wenz hay Xinwen, là phát âm theo tiếng Quan Thoại, phát âm Hán Việt là Tân Văn .Đây là chứng cớ rõ thêm Hồ chí Minh là người Trung Hoa.
Cu` Ha` Huy Van lite_breeze 12 years ago editedTôi cũng nghĩ vậy!
Võ Bình lite_breeze12 years agoBác lite_breeze có biết mấy bản viết tay của Nguyễn Ái Quốc trước 1932 ở website nào không? Tôi muốn xem Nguyễn Ái Quốc có dùng những chử “f”, “k” và “z” như Hồ Chí Minh khộng Cám ơn bác trước thật nhiều.
lite_breeze Võ Bình 12 years ago editedBút tích của người lấy tên Nguyễn Ái Quốc.
Không dùng z, không dùng k thay c, không dùng f. 3Press the down arrow key to see users who liked this 0Press the down arrow key to see users who disliked thisReplyVõ Bình lite_breeze12 years agoCảm ơn bác lite_breeze thật nhiều. So với Hồ Chí Minh, Nguyễn Ái Quốc viết chử “quốc ngữ” đâu ra đó, i tờ chấm phẩy đàng hoàng, các chử có cùng một độ nghiên. Còn Hồ Chí Minh, ràng ràng là một chủ tịch đảng, mà viết dối, sai chính tả, không ngay hàng thẳng lối. Hắn ta quá khinh thường người đọc.
lite_breeze lite_breeze 12 years ago editedLin BoquLin Boqu (林伯渠, 1886–1960) ranked 8th in the Politburo of the Communist Party of China. He was born in Hunan and was a follower of Sun Yatsen, but also joined the Communist Party of China in 1921.[1] He participated in the development of Latinxua Sin Wenz.
[Wikipedia] 0Press the down arrow key to see users who liked this 0Press the down arrow key to see users who disliked thisReply
Tình báo kinh tế12 years agoTiền Hồ bị thất sủng. Bọn chóp bu cộng sản đang dự kiến in tiền các lanh tụ khác của chúng để thay thế tiền Hồ. Mà thực chất chúng nó chuẩn bị rửa tiền. Các bác qua VnEconomy gửi “meo” bình luận chửi chúng chó sập mẹ cái tờ báo của thằng Bình ruồi và 3D đó đi. Đường dẫn: http://vneconomy.vn/2013100…
cu đen Tình báo kinh tế12 years ago editedChúng nó muốn đổi tiền phải không bác?
This comment was deleted.
Bác sĩ tâm thần Guest12 years ago editedKakaka! chú này đúng là bị…”bệnh hoãn” mà giấu nè!!! Nhớ lát nữa uống thuốc nha!
TuoiTreYeuNuoc Guest12 years ago editedÔi! “Bác hồ dung dị kính yêu”! Nhờ bác mà Ải Nam Quan bị mất. Nhờ bác mà giặc Tàu chiếm biển Đông. Nhờ bác mà đất nước tan tành, xã hội rối loạn, đạo lý suy đồi. Đau quá, nhục quá phải không Quốc Hoành?
Lòng lợn TuoiTreYeuNuoc12 years agoNhấc chỉ thích nòng nợn ! He he 0Press the down arrow key to see users who liked this 0Press the down arrow key to see users who disliked thisReply
Lòng heo Lòng lợn12 years agoBác thích nòng nợn ….he he 0Press the down arrow key to see users who liked this 0Press the down arrow key to see users who disliked thisReply
Lòng lợn TuoiTreYeuNuoc12 years agoNhờ Bác mà biết được một mống ngon ! He …he 0Press the down arrow key to see users who liked this 0Press the down arrow key to see users who disliked thisReply
danthanhhoa Guest12 years ago editedThôi đi bé tôi là dân thanh hóa này tôi chẳng tin mà cũng không bao giờ tôn trọng thằng đểu cáng hồ tập chương đâu trước đây nhà tôi cũng thờ nó nhưng nay biết rồi tôi cho nó về bãi rác mà thơ rồi không rãnh công đâu mà nhìn mặt nó.
bútcùn Guest12 years ago editedXin ghi lại bài thơ viết về chú Thu tức Hồ già và cô học trò tên Trưng tức Nông thị Ngát-mẹ Nông Đức Mạnh.Thầy giáo dâm Thu “đó học trèo”
Trong hang Pắc Pó “đá không leo”
Suối khe róc rách “mù mù đợi”
Trưng bảo Thu già “đếm đếm theo”Paramita Guest12 years ago editedTôi củng thương Hitler lắm lắm bạn có biêt không.
Võ Bình Guest12 years agoNguyễn Ái Quốc bị bệnh lao chết mất rồi vào đầu thập niên 30. Quốc Hoành đang thờ thằng chệt Đài Loan làm cha già dân tộc đó. Quốc Hoành nến uống thuốc gì đó cho đầu óc nó bớt bệnh nhe.
Tân Bình12 years agoTrong bài viết của các ông có đoạn ” Gần cuối năm 1932, Nguyễn Ái Quốc lên đường sang Mạc Tư Khoa, bệnh lao phổi tái phát và ông đã chết trên đường đi.Nguyễn Ái Quốc đã được nhóm học sinh Việt Nam tại Đại Học Phương Đông ở Mạc Tư Khoa làm lễ truy điệu, có phái viên Quốc tế Cộng Sản đến chia buồn.”
Vậy cho tôi hỏi là những du học sinh Việt Nam đó là ai? Những phóng viên quốc tế đó là ai?? liệu dân làm báo có thể cho mọi người danh tính, địa chỉ và mời những người đó làm một bài phát biểu công khai để kiểm chứng không ??Dân đọc báo Tân Bình12 years ago editedThế Vc và hochimin bịa ra biết bao nhiêu trò bịp. Có những cái bị lật tẩy rồi, như lê v 8,…, còn vô số những cái khác thì sao. Về bảo đcs kiểm chứng đi rồi hãy tuyên truyền láo, nhé!
Vớ vẩn Tân Bình12 years agoĐi mà hỏi Xít ta lin !
Phan Ngang Tân Bình12 years ago editedBạn nên tìm Giáo Sư Hồ Tuấn Hùng mà hỏi. DLB không phải là nhà nghiên cứu về HCM… Bạn muốn kiểm chứng thì cứ đi tìm tài liệu mà kiểm chứng.
Cười12 years ago editedHồ Tập Chương không còn quan trọng nữa, hắn là người Tàu thì hắn phải Phụng sự cho nước Tàu, chúng ta có thể gác hắn qua một bên. Chính Phạm Văn Đồng và Võ Nguyên Giáp mới là nguồn cơn đưa dân tộc chúng ta đến cùng đường mạt vận!!!Một người lính Nhật thôi cũng đã mổ bụng tự sát khi họ thất bại WW2, còn hắn nhất định là phải sống thật dai để nhìn đất nước VN phải được sát nhập!Đó cũng là lý do tại sao 4 Vị Tướng của Việt Nam Cộng Hoà phải tự sát vào 30-4-1975!Người Mỹ không cần phải giúp súng đạn đâu, 58 ngàn quân Mỹ không Cần phải hy sinh. Người Mỹ chỉ Cần rải truyền đơn liên tuc xuống Hà Nội nói rõ thân thế của Hồ Chí Minh, Phạm Văn Đồng và Võ Nguyên Giáp đã giúp cho VNCH lấy lại toàn Bộ chính nghĩa trong lòng dân.
Messager Cười12 years agoMỹ Đã Phản Bội Đồng Minh VNCH Như Thế Nào?Những nguyên nhân chính mà Mỹ nhảy vào VN là:Chấm dứt và thay thế chế độ thực dân cũ là Anh và Pháp. Vì 2 nước này có nhiều thuộc địa nhất trên thế giới. Xin đi xa hơn 1 chút để mọi người thấy rõ tình hình trên Thế Giới. Sau Đại Chiến thứ nhất, Đức thua trận nên phải bồi thường chiến phí cho những nước thắng trận, dân Đức rất phẫn nộ vì tinh thần dân tộc … Thế giới rơi vào thời kỳ Khủng Hoảng Kinh Tế (recession). Đức phát triển mạnh về kỹ thuật, dân Đức vẫn hậm hực vì phải bồi thường tiền chiến phí.
Một đế quốc non trẻ nổi lên trên thế giới đó là Mỹ. Nhưng làm thế nào để có thể dành được những vùng trên thế giới đã thuộc về Anh và Pháp? Chiến tranh. Người Mỹ không muốn ra mặt gây chiến và chịu đựng cuộc chiến vì sẽ tiêu hao nhân, vật lực, nguyên khí quốc gia. Họ cần những động lực để thúc đẩy sự bùng nổ của chiến tranh trên thế giới để làm thay đổi vị trí các nước cường quốc. Sau cuộc nổi loạn của đám thuỷ thủ Nga thành công, Mỹ và Đức đã giúp cho Lênin từ Đức trốn về Nga để thành lập phong trào Bolsevich lật đổ Nga Hoàng (Lúc đó, nước Đức và Nga đang có chiến tranh, thù ghét nhau). Khi Bôn-sê-vít (tiền thân của CS) thành công ở Nga thì Europe cũng khá lo vì CS chủ trương giải phóng các thuộc địa nhưng lúc đó thực dân cũ (Anh, Pháp) coi thường tiềm lực của CS. Lúc này Mỹ đã âm thầm tài trợ cho chủ nghĩa Phát-xít ỏ Đức phát triển. Chính các tỷ phú Mỹ (Rockerfeller …) đã giúp tiền cho Hitler từ một anh thợ sơn leo lên lãnh đạo đảng Phát-xít và nắm chính quyền ở Đức. Khi Phát-xít Đức thành hình thì Anh và Pháp muốn để Phát-xít chọi với CS vì vậy họ thản nhiên khi Đúc xua quân chiếm Ba Lan, sau đó là Tiệp… Stalin tuyên bố ủng hộ Phát-xít Hitler. Anh và Pháp chờ để Hitler đánh Nga. Nhưng Hitler đã tấn công chiến luỹ Magino và chiếm Pháp…Ở Á Châu, Nga ủng hộ Tưởng giới Thạch, Mỹ ủng hộ Mao và đã nhiều lần cứu Mao thoát chết khi thì báo tin cho Mao biết quân của Tưởng sẽ tấn công, khi thì Mỹ ngăn cản Tưỏng xua quân truy sát đoàn quân Vạn Lý Trường Chinh của Mao… nhiều người đ/c CS của Mao không tin là họ có thể sống sót trong cuộc chạy trốn… và họ càng không tin rằng CS có thể chiến thắng và chiếm trọn nước Tàu. Như vậy Trung Cộng (TQ) thành công chiêm đuọc nước Tàu là nhờ Mỹ trợ giúp (thực tâm giúp thì khác hẳn với chuyện giúp VNCH chống CSVN).Tại hội nghị Yalta, tổng thống Mỹ Eiseinhouer đã cùng Stalin, Churchill phân chia lại vị trí trên thế giới. Pháp, De Gaulle bị hất ra rìa, không được mời tham dự hội nghị này. Liên Xô trong đệ nhị thế chiến nhờ Mỹ lập cầu Không – Hải vận tiếp tế ngày đêm… hàng đoàn tàu đạn, thực phẩm, vũ khí được chuyên chở tới Nga và phát tới tay Hồng quân nhờ vậy mới có thể giữ chân nhiều quân đoàn của Phát-xít Đức ở mặt trận miền Đông để Đồng Minh đổ bộ lên Normandie thành công, mở đầu cho chiến dịch giải phóng Europe. Tuy nhiên sau chiến tranh, Liên Xô thiệt hại nặng nhất và cũng chết nhiều ngưòi nhất… Liên Xô lúc đó hoàn toàn kiệt quệ… Nên nhớ Mỹ chỉ tham chiến vào cuối cuộc chiến nên nguyên khí của Mỹ vẫn còn nguyên. Nước Mỹ không hề bị bom đạn tàn phá, các tiềm năng kỹ nghệ vẫn còn nguyên, trái lại kinh tế Mỹ lại vô cùng phát triển vì sản xuất vũ khí cho chiến tranh và dân Mỹ đã nhờ cuộc chiến mà không có ai thất nghiệp…Sau Thế chiến II, Europe hoang tàn, kinh tế ụp đổ, thực dân Anh và Pháp trở thành đàn em của Mỹ… Mỹ trở nên một cường quốc số 1 trên thế giới về kinh tế cũng như quân sự. Mỹ cùng là nơi thu hút nhân tài, chất xám trên thế giới đổ về. Những nhà bác học lớn của Đức như Von Braun, Einstein,v.v.. đều vào Mỹ. Sau Đệ nhị thế chiến, Mỹ không nhân dịp này tấn công Liên Xô trái lại họ còn để cho Liên Xô bắt rất nhiều bác học Đức để Liên Xô phát triển kỹ thuật để Mỹ có kẻ đối đầu. Mỹ phát triển kinh tế với kế hoạch Marshall, nông dân, trại chủ Mỹ sản xuất chăn nuôi dư thừa, không thể nào tiêu thụ hết các nông phẩm, chính phủ Mỹ phải trả tiền bù lỗ cho nông dân… Vì không muốn bị phá giá nên chính phủ Mỹ đã đem bột mì, lúa mạch, ngũ cốc… đổ ra biển, bò, cừu, dê bắn đem chôn…Lúc này tướng Marshall đề ra kế hoạch viện trợ cho Europe thực phẩm… những thứ phải đem đổ ra biển, chôn nay đem viện trợ cho dân Europe, có nơi tiêu thụ, nông dân Mỹ tăng gia sản xuất… Dĩ nhiên là khi Mỹ viện trợ cho Europe thì họ phải thu cái lợi khác đó là nắm kinh tế và chính trị của Europe trong tay. Tuy nhiên, chế độ thực dân cũ vẫn còn, các thuộc địa vẫn nằm trong tay Anh và Pháp. Lúc này con bài CS được xử dụng với phong trào Giải phóng Thuộc địa. CSVN nổi lên và nhờ vào Trung Cộng cung cấp vũ khí, người, CSVN đã có thể công khai đối đầu vời thực dân Pháp. Tới đây, thì chúng ta thấy Mỹ đã tính thế cờ rất xa nhiều chục năm. Lúc đầu tôi cứ thắc mắc không hiểu tại sao Mỹ lại giúp Mao, Lênin, Stalin trong khi chủ trương diệt CS?CSVN chắc chắn không thể nào đánh thắng Pháp nếu không có Trung Cộng giúp người và vũ khí, và ngay cả chỉ huy các trận đánh cũng là tướng của Tàu, Võ Nguyên Giáp chỉ đứng tên (việc này được bật mí khi Trung Cộng đánh Vietnam, Mỹ và Pháp không hề tiết lộ điều này). Tướng Navarre của Pháp mở trận Điện Biên Phủ để ép VC lộ mặt đánh địa chiến với Pháp. Tướng Navarre đặt kế hoạch sẽ dụ VC vào khu lòng chảo Điện Biên Phủ và dùng máy bay thả bom tiêu diệt Việt Minh (tiền thân của VC).
Mỹ hứa giúp Pháp về Không quân nhưng sau đó Mỹ lờ đi !
Quân Pháp ở Điện Biên Phủ không có tiếp tế, không có máy bay oanh tạc, quân VC vây chặt quân Pháp đông như kiến, trong khi đó pháo của Trung Cộng ở trên các mỏm núi bắn xuống khu lòng chảo dữ dội. Navarre không muốn lính Pháp hy sinh vô ích nên ra lịnh đầu hàng VC.Trận chiến An Lộc (Bình Long) còn tàn bạo hơn Điện Biên Phủ gấp chục lần, mỗi mét vuông của An Lộc phải chịu hơn 2,000 quả đạn pháo đủ loại; nên nhớ là vũ khí thời An Lộc có sức tàn phá hơn thời Điện Biên Phủ gấp chục lần… Quân VNCH trú phòng ở An Lộc hết lương thực, đạn, thuốc men, lại bị VC đánh bất ngờ chứ không phải như Điện Biên Phủ là Pháp đã có kế hoạch để dụ VC ra mặt… Bên ngoài VC vây chặt đông đen như kiến với 5 sư đoàn, mỗi ngày VC mở hàng chục đợt tấn công cường tập, nhìều nơi trên phòng tuyến phòng thủ bị VC phá vỡ… Xe tank T54 của VC và bộ binh tùng thiết đã nhiều lần tràn vào trong thị xã An Lộc và nhiều lần chạy trên nóc hầm bộ chỉ huy quân trú phòng An Lộc, Tướng Lê Văn Hưng người hùng tử thủ An Lộc luôn giữ trong tay một trái lựu đạn M26 để nếu khi VC tràn vào thì ông sẽ rút chốt lựu đạn để cùng chết với chúng. Đại tá Hồ Ngọc Cẩn cương quyết đánh tới chết không chịu đầu hàng mặc dù luơng thực, đạn đã hết…Sau này, viên cố vấn Mỹ của Đại tá Cẩn còn nhắc lại chuyện này và ông nói trong khi mắt rơm rớm lệ: “…rất tiếc là không được ở lại cùng chiến đấu với Đại tá Cẩn phút cuối cùng và để Đại tá Cẩn bị VC giết..”, Tướng Lê Nguyên Vỹ thủ sẵn khẩu súng để nếu bị thua sẽ tự sát chứ không chịu hàng VC… Các nhà quan sát, tướng lãnh Quốc tế đều nói rằng An Lộc chỉ chịu đựng tối đa là 1 tháng là phải thua…, thế mà quân đội VNCH ở An Lộc đã chịu hơn 3 tháng và… VC đã thua. Thế nhưng hầu như thế giới chẳng ai biết đến trận đánh này, Quảng Trị, Sa Huỳnh, Tống Lê Chân, Đức Huệ, Đỗ Xá,… và nhiều trận đánh khác rất lớn vì mức độ tham dự lên cấp trung, sư đoàn…Mỹ chỉ nói về cuộc chiến đồi Hambuger (nhưng trận đánh này chính VNCH là đoàn quân đầu tiên lên ngọn đồi Hamburger chứ không phải Mỹ) hoặc Platoon (một trận đánh tưởng tượng nhưng được phù thủy truyền thông Do Thái ở Mỹ thổi phồng) và mới đây là We are Soldier do Mel Gibson thủ vai chính là một trận có thật nhưng so với lực lưọng Dù , Thuỷ quân lục chiến, Biệt động quân của VNCH vẫn còn thua xa bởi vì lính Mỹ nhiều anh GI lớ ngớ và nghe súng nổ thì co rúm lại sợ hãi… Chưa kể là lính Mỹ đánh ở đâu thì được Pháo binh, Không quân Mỹ yểm trợ tối đa…, hoả lực của Mỹ cũng mạnh hơn quân VNCH gấp 3 lần. Metal Jacket thì hư cấu nhiều đoạn cốt bôi nhọ VNCH…, trong trận Mậu Thân đâu phải chỉ có TQLC Mỹ đánh với VC, điều này ở VN ai cũng biết chỉ có thế giới là không biết và đã bị lừa.Trở lại thời Pháp, sau khi Pháp thua và rời VN thì chế độ Thực dân cũ cũng tiêu tan… các thuộc điạ của Pháp đều tan rã (Algérie, Tunisie, Maroc, Martinique, Bắc Phi, Congo, Haiti, v.v.. đều độc lập) Anh cũng trao trả độc lập cho các thuộc điạ và lập ra Liên Hiệp Anh và Common Wealth. Mỹ hất cẳng Pháp ra khỏi VN và nhờ VN Mỹ đã chấm dứt hệ thống thực dân cũ. Sau đó cả thế giới đều sợ nạn CS xâm lăng nên đều bám vào Mỹ nhờ che chở. Mỹ nhận lời bảo vệ thì phải có lợi cho Mỹ chứ? Đúng vậy, Mỹ đã thao túng các nước trên thế giới về chính trị, kinh tế và cả văn hoá Mỹ cũng tràn lan khắp nơi. Nên biết, trước năm 1950, và ngay cả đến bây gìờ nhiều người Mỹ vẫn cho rằng Paris là nơi văn vật, cái gì của Paris đều được cho là sang trọng, chic, elegant… nhất là văn hoá, nghệ thuật, thời trang, mỹ phẩm ai sành xài đồ có marque ! thì biết điều này… Thời đó người ta đã gọi Paris là Kinh đô của Ánh sáng, các văn nhân, nghệ sĩ, hoạ sĩ, điêu khắc gia… trên thế giới muốn nổi tiếng thì phải quy tụ ở Paris… Chúng ta thấy điều đó đúng vì các nhà danh hoạ như Van Gogh, Monet, Manet, Pissaro, Degas, Picasso, Delaunay, Kadinsky, Chagal, Suzuki,… rồi Hemingway, Fritzerald, Georghiu, Pastenak… đều tới Paris. Mỹ lúc đó bị coi khinh là Anh nhà quê. Nhưng kể từ sau Đệ nhị thế chiến, nếu muốn nổi tiếng, thành công thì phải tới New York City, New York City cũng là nơi trung tâm, đầu não của nền kinh tế, tài chánh của nước Mỹ. Người Do Thái là ông Vua không ngai ở New York City. Các sắc dân khác đều phải quy phục người Do Thái ở đây.Nhờ chiến tranh VN, Liên Xô chạy đua vũ trang với Mỹ nên Mỹ đã sản xuất và bán được nhiều vũ khí cho các nước sợ CS xâm chiếm. Các tài nguyên, mỏ quặng của các nước trên thế giới Mỹ cai thầu luôn… mấy anh European bị dẹp ra rìa… . nhờ chiến tranh VN kinh tế khu vực các nưóc ở Á Châu phát triển, mà vốn cuả Mỹ nằm phần lớn ở đó. Vì vậy Mỹ đâu có muốn dẹp VC, nên chiến tranh mới kéo dài 30 năm, Mỹ chơi cái trò “mèo vờn chuột”. Nếu so sánh chiến tranh VN với Đệ nhị thế chiến khi Mỹ đánh với Đức thì thấy khác nhiều lắm… Mỹ đâu có chơi cái trò vừa đánh vừa “giỡn” như đã làm với VC. Nói “giỡn” cũng đúng lắm bởi vì máy bay Mỹ được lệnh không ném bom những xe chuyên chở của VC trên đưòng mòn HCM nếu những xe này đậu ở lề đường, máy bay Mỹ không được phép tấn công những dàn tên lửa của Nga chế tạo viện trợ cho VC nếu không thấy có dấu hiệu nguy hiểm (có nghĩa là không chỉa lên trời nhắm vào máy bay Mỹ)…Cứ coi Mỹ đánh Irak chỉ trong vòng có 1 tháng là xong, đánh VC kéo dài 30 năm. Phi lý! Vì vậy khi Mỹ bỏ VN thì cả thế giới chưng hửng vì từ trước tới nay Mỹ đâu có bao giờ thua. Không đúng! Mỹ đã thua Cuba trước đó. Và cho tới nay Cuba cứ nghèo và bị cấm vận và cũng chính Mỹ “chuyên” mua đường của Cuba để Cuba có phuơng tiện để thở, ngáp ngáp nhưng chưa chết và lâu lâu đem hoả tiễn của Liên-xô ra dọa bắn qua Mỹ làm dân Mỹ teo dái và khi chính quyền Mỹ tăng ngân sách quốc phòng thì dân Mỹ im ru không dám biểu tình… Thế là các tài phiệt Mỹ hốt bạc.Mỹ cũng không cho phép đánh ra ngoài bắc để giải quyết gọn VC. Có người nêu ra nguyên do vì Mỹ sợ Trung Cộng tham chiến nếu Mỹ cùng VNCH tấn công đánh miền Bắc Vietnam. Điều này không đúng! Vì sao mà không đúng, chúng ta lấy cái ví dụ Iraq : Sađam Hussein tính đánh Do thái bị Mỹ cấm vận nên chỉ chơi với TC, LX, Đức, Pháp. Saddam bán dầu hoả cho 4 nưóc này đổi lại vũ khí, lương thực… Đáng lẽ ra thì Sađam cũng chưa đến nỗi chết nhưng chỉ vì Sađam tính đánh Do Thái nên Do Thái bấm nút cho Mỹ chiếm Iraq, chính Thủ tướng Sharon công khai nói điều này trên TV và đưọc truyền đi khắp các đài ở Âu Mỹ… Mà tại sao Mỹ lại phải nghe lịnh Do Thái? Bởi vì Do Thái là chủ các nhà Bank, Thị trường chứng khoán, chủ nhân các Công ty, các nhà sản suất phim, chủ các toà báo… ở Mỹ, tài chánh kinh tế của Mỹ người Do Thái nắm trong tay, vì vậy Mỹ phải nghe lời (bênh vực) Do Thái.Theo tin cuả báo Pháp (Le Monde) thì lúc đó Đức đã viện trợ cho Iraq loại súng đại bác có thể bắn từ Iraq tói Israel… Đức còn viện trợ cả vũ khí hoá học cho Iraq nữa. Do thái biết đưọc điều này thì sợ lắm bởi vì vũ khí hoá học có thể giết cả chục ngàn người như chơi chỉ với 1 đầu đạn có chất độc. Ngoài ra, Đức còn xây cho Iraq những hầm trú ẩn, lô cốt rất kiên cố có thể chống cả bom khinh khí, nguyên tử nữa. Liên Xô thì bán cho Iraq loại Mig tối tân nhất, và cả hoả tiễn đầu đạn nguyên tử, cùng tank mới nhất… Pháp thì bán cho Iraq những chiếc máy bay Mirage lọai mới nhất, và một số các thiết bị quân sự, liên lạc, radar tối tân nhất của Pháp… . Trung Cộng thì cung cấp các loại vũ khí cộng đồng, xây dựng đưòng xá…Khi Mỹ đánh Iraq, thì TC, LX, Pháp, Đức đều phản đối vô cùng dữ dội bởi vì các nước này đã bán chịu hàng hoá, vũ khí cho Sađam Hussein mỗi nước mấy chục tỷ mỹ kim… 4 cuờng quốc này biết nếu Saddam Hussein có mệnh hệ gì thì mấy chục tỷ dollars cho nợ sẽ tiêu tan thành mây khói…
Mỹ ngụy tạo ra bằng chứng mass destruction weapon cho Iraq và mới đây đã phải xin lỗi. Rồi Mỹ còn gán cho Saddam dính líu tới Al Quada… Bây giờ lòi ra cũng không phải vậy thì Mỹ lấy lý do gì đánh chiếm Iraq? Vì Do Thái chứ còn cái gì nữa. (Hãy suy nghĩ, tư duy một chút đừng để truyền thông xỏ mũi mãi như vậy, nó dắt mình đi đâu thì chẳng lẽ mình cứ đi theo mãi sao ?)Mỹ cứ đánh ,cứ bỏ bom, rồi chiếm Iraq, bắt Saddam Hussein, rồi lôi Saddam ra xu tuTrở lại chuyện VN, thế thì chúng ta thấy cái luận điệu Mỹ sợ Trung Cộng láo quá phải không nào? Nhất là thời gian đó, TC còn nghèo, khoa học, kỹ thuật, quân sự lạc hậu chứ đâu được tân tiến như bây giờ. Nói là tân tiến chứ so sánh với vũ khí của Mỹ hiện nay thì theo các nhà chuyên viên quân sự ước tính “TC muốn được bằng Mỹ hiện nay thì ít nhất phải mất 25 năm ‘hiện đại hoá quân đội.” (sic). Cứ thử làm bài toán, TC tiến thì Mỹ cũng phải tiến chứ, trong 25 năm đó Mỹ nó đâu có ngồi chờ TC “hiện đại hoá quân sự” để bằng nó như một số người VN ta tin vào mấy thằng tay sai CSVN dụ “chúng ta đừng làm gì cả, tranh đấu chi cho mệt, cứ ngồi chờ VC tự nó xụp đổ, bất chiến tự nhiên thành mà”… Mỹ đâu có ngán TC, chính Mỹ giúp Mao, giúp CS chiếm Trung Hoa kia mà, nhờ vậy CSVN mới có chỗ dựa để đánh nhau với Pháp chứ. Và cũng chính Mỹ đã đưa các tài liệu chế bom nguyên tử cho TC sau khi biết Liên Xô không chiụ giúp TC chế bom nguyên tử. Mao vì cớ này mà đã giận Liên Xô.Mỹ đã cho mời một giáo sư đại học về nguyên tử của Trung Hoa tới Trung Tâm Nguyên Tử Lượng lớn nhất của Mỹ làm việc, và Mỹ đã “vô tình” để cho ông giáo sư Tàu này “chôm” tài liệu chế bom nguyên tử trốn về Tàu… trót lọt, qua cổng phi trưòng không hề bị khám xét; FBI, an ninh, mật vụ… ở đâu sao không theo dõi sát ông Giáo sư Tàu này mà để cho ông ta phom phom chạy về Tàu dễ dàng như vậy? Sau đó một thời gian Mỹ mới “chợt nhớ tớỉ” ông Giáo sư Tàu này thì lúc đó mới biết ông ta đã trốn về Tàu cùng với công thức chế bomb nguyên tử (đóng kịch dỡ quá há, scénario thuộc loại hạng F). Lúc đó Mỹ mới hô hoán lên là ông Giáo sư Tàu làm gián diệp đã ăn cắp tài liệu “tối mật để làm bomb nguyên tử” (sic)… thì đã quá trễ bởi vì TC đã biết cách chế bom nguyên tử rồi và có lẽ cũng đã thử tới quả bom thứ hai… Khi Nixon cùng đoàn bóng bàn qua Bắc kinh giao đấu hữu nghị, Nixon và Mao bắt tay nhau thì nhiều người VN đã biết Mỹ sẽ chơi đểu VNCH.Mỹ nhắm vào cái thị trường tiêu thụ hơn 1 tỷ người của TC và đã thành công. Qua cầu thì rút ván, công tác đã hoàn thành, các ông chủ Do Thái đã ra lịnh Mỹ bỏ VN để tập trung vào Trung Đông giúp Israel đối phó với khôí Ả Rập, Ai Cập. Kissinger thi hành ý của Do Thái “đi đêm” với Bắc Kinh, để CSVN bức tử VNCH trong hội nghị Paris 1972. Mỹ tuân lịnh Do Thái rút khỏi VN. Mỹ ngưng viện trợ để bức tử VNCH. VC chiếm miền nam VN chấm dứt chiến tranh mở đầu cho thời kỳ đại nô lệ dân tộc Việt. Mỹ bỏ VN đâu có lỗ gì? Sau khi Mỹ bỏ VN, thì các nước trên thế gìới bám vào Mỹ để xin Mỹ bảo vệ khỏi bị CS xâm lăng. Các đơn đặt hàng vũ khí của Mỹ tăng vô kể. Ngân sách quốc phòng tăng không ai dám phê bình. Uy tín Mỹ trên thế giới lại tăng.Để cho người dân Mỹ bớt uất ức vì mang tiếng thua trận (chỉ là cái tiếng thôi chứ sự thực nó không phải như vậy.), Mỹ cho ra phim Rambo cho dân Mỹ coi đỡ tức. Đồng thời, Do Thái, Mỹ sợ thế giới khám phá ra cái trò chơi bẩn, phản bội VNCH nên đã bỏ tiền ra thuê mướn nhà báo, văn sĩ, cựu chính trị gia, viên chức, một số trí thức viết sách, báo, làm phim bôi nhọ, đổ tội bất tài, vô khả năng lên đầu quân lực VNCH chỉ để che dấu sự thực Mỹ phản bội VNCH. Cả thế giới đã bị phù thủy Do Thái, Mỹ dùng truyền thông lừa bịp chẳng khác gì trước đây Mỹ đã từng làm phim về người da đỏ là tàn ác, hiếu chiến chuyên tấn công cướp bóc người da trắng để che dấu cái tội ác diệt chủng.Nhưng đã có những người Mỹ, European chính trực, can đảm đã dám đứng ra làm phim, viết sách nói lên sự thực về người Da Đỏ ở Mỹ. Mỹ nuôi dưỡng CS để Liên Xô, Tàu chạy đua vũ trang cho kinh tế Mỹ phát triển. Không có mấy thằng gian ác, bad guys, côn đồ CS cầm dao, súng đứng ở các ngõ hẻm rình rập hay xông vào nhà ăn cướp thì đâu có ai nhịn ăn, học, thuốc men… mà đi mua vũ khí, phải không? Cuối cùng, khi Gorbachev một tay trí thức, Giáo sư đại học, lên làm tổng bí thư CS Liên Xô, khám phá ra ngân khố và kinh tế Liên Xô đang trên bờ vực thẳm vì đã cạn kiệt, nếu cứ tiếp tục chạy đua vũ trang với Mỹ chẳng chóng thì chày sẽ xụp đổ vì vậy ông ta mới quyết định “đổi mới” để củng cố lại hệ thống, không ngờ bị đám Yeltsin nhảy ra làm Cách Mạng, thế là CS Liên Xô đi bán muối, kéo theo khối Varsovie…VC mất chỗ dựa Liên Xô đành phải quay về xin bái TC làm thầy để tiếp tục vơ vét, ăn cướp, bóc lột dân nô lệ VN. Thấy Mỹ đầu tư làm ăn nhiều ở Tàu, VC cũng mon men muối mặt quỳ lạy để năn nỉ xin bang giao, xin Mỹ bãi bỏ cấm vận… Từ đó VC trở thành một tên tay sai của nước ngoài chuyên đàn áp bóc lột dân nô lệ VN. Các mỏ dầu ở ngoài biển Đông tốt nhất, có trữ lượng dầu lớn nhất thì Mỹ khai thác. VC dễ bảo vì là quân ăn cướp, buôn dân, bán nước, chúng chỉ biết tổ quốc của chúng là Liên Xô, TC, đảng CSVN.Ngoại bang cho chúng ít tiền bảo gì chúng cũng làm, công nhân thời VNCH còn đình công đòi quyền này quyền kia, nghiệp đoàn thời VNCH còn đòi chủ Mỹ phải xin lỗi nếu nhục mạ công nhân, bắt chủ phải thu hồi công nhân nếu bị đuổi vô cớ, bị tai nạn lao động thì bắt chủ phải bồi thường, chu cấp cho gia đình nạn nhân… Thời CS bọn chủ nhân nó là ông Trời, chúng nọc công nhân ra đánh, lột trần truồng nữ công nhân ra khám xét trước khi tan sở, bắt làm việc nhìều hơn 8 tiếng/ngày, không được hưởng lương phụ cấp con cái, không tiền bồi thường tai nạn lao động, chủ muốn đưổi lúc nào thì đuổi… Con gái VN đứng xếp hàng không quần áo để tụi ngoại quốc nó mua về làm vợ như mua con vật, nô lệ VN “xuất khẩu” ra ngoài bị hành hạ, bóc lột, bị chết cũng chẳng sao…Nông dân thời VNCH thì được chia ruộng đất trong chương trình “Người Cày Có Ruộng”, thời gian đó về miền tây gia đình nào cũng sống sung túc, con cái học hành đàng hoàng, lễ phép; chỉ bị cái nạn VC đánh phá nếu không thì là cảnh miền quê trù phú, hạnh phúc, ấm no. Ngày nay đa số nạn nhân cho những ổ điếm con nít, vợ Đài Loan, Hàn… là người miền Tây nam bộ; miếng đất nào ông chủ nước ngoài muốn thì bảo thằng cai nô lệ VC một tiếng thì nó sẽ cho công an, bộ đội hốt hết cái tụi dân nô lệ đi chỗ khác để đất cho ông chủ mở sân đánh golf, sòng bài, du hí, đú đỡn, có ai để ý thấy rằng những người con gái bị làm nô lệ tình dục cho ngoại nhân là người miền Nam, con nít bị đi làm điếm ở Cao Mên, Thái, Mã Lai cũng là người miền Nam, những nô lệ “xuất khẩu” bị roi vào những chỗ kín, tồi tệ nhất, cũng là người miền nam… Thời VNCH thì đâu có thể làm như vậy được!Tội ác của CSVN trong thời chiến đối với dân tộc VN và trong thời gian chúng cai trị ở miền Bắc, bằng chứng dâng đất, biển cho TC, giấy bán còn rành rành ra đó không thể nào chối cãi thế mà vẫn có những tên bưng bô, xách dép cho CSVN vẫn có thể nguỵ biện cho việc này. Vô liêm sỉ! chỉ có thời CSVN mới có những kẻ vô liêm sỉ như vậy.Nước VN hiện nay có tự do, độc lập không? Câu hỏi để mọi người tự trả lời. Đối với Mỹ, người nước ngoài thì bọn CSVN quàng vai quàng cổ chụp hình thân thiết trong khi đó đối với người dân, cán bộ, binh lính, sỹ quan VNCH thì chúng hành hạ, sỉ nhục, phân biệt, kỳ thị…, ngay cả những nấm mộ của những người lính VNCH đã nằm xuống CSVN cũng đâu bỏ qua, chúng rào lại cấm người thăm viếng; có phải là hình thức cầm tù người chết như trước đây mộ của Tả Quân Lê Văn Duyệt bị xiềng xích?… Sau đó chúng lại làm tiền bằng cách đòi dời những nấm mộ này đi, CSVN cứ nói người VNCH thù dai… nhưng hãy coi hành động của chúng mỗi năm ăn mừng ngày 30/04, kỳ thị người miền nam, chế độ cũ, như vậy thì hoà hợp hoà giải ở đâu? Ai là người nuôi dưỡng hận thù? Người Việt ở hải ngoại chỉ nói lên sự thực, còn CSVN thì hành động đày ải con người.Tư bản đỏ CSVN càng lúc càng nhiều là do ăn cướp, bóc lột người nô lệ VN chúng mới thành giàu có. Thực sự thù hận là ai chắc mọi người đã rõ. Tuy nói VC chống Mỹ nhưng ngày nay văn hoá, lối sống Mỹ nó tràn ngập ở VN, với quyết tâm đào tạo con người XHCN bọn VC đã đào tận gốc trốc tận rễ những truyền thống văn hoá cũ để ngày nay ở VN có những việc như thanh niên chuyên hiếp dâm bà già, ông già chuyên hiếp dâm con nít, thày giáo ngoài giờ đi dạy thì đi làm ăn cưóp, hoặc quấy nhiễu tình dục nữ sinh nếu không được sẽ đánh rớt nạn nhân, thi cử thì toàn là bịp bợm, bằng giả, bằng mua, thuê, công an đi trấn lột, hiếp dâm dân, cán bộ CS tham nhũng, thụt két , bộ đội, công an công khai tổ chức những đường dây ăn cắp, buôn lậu, ăn cắp, ăn cướp, hối lộ, tham nhũng, thụt két, nói láo, lừa bịp là điều phải có trong XHCN của VC. Đó có phải là đạo đức của CS?Dĩ nhiên ở những nước khác trên thế giới cũng có những tệ trạng này nhưng thủ phạm đã bị trừng phạt hay phải nghỉ việc không như ở VN, cán bộ đảng viên CS phạm tội vẫn nhởn nhơ tiếp tục nắm quyền, phạm tội. Họ đứng trên luật pháp bởi vì họ đẻ ra luật pháp? Thằng ăn cướp nắm chính quyền không thể xử chính chúng được vì vậy các thủ phạm tham nhũng, ăn cướp cứ ngồi vững trên ngai vàng và tiếp tục ăn cướp. Nói tóm lại thời VC thì chỉ có dân tộc VN khổ vì làm thân nô lệ, còn tụi ngoại quốc thì nó tới VN oai vệ như thời thực dân, nó thí cho VC chút tiền thì VC ngoan ngoãn làm tay sai cho chúng đàn áp, bóc lột người dân. CSVN đã làm rất tốt công việc của thằng tay sai ngoại bang, cai nô lệ bản xứ. Đâu phải các ông chủ Nhật, Đài Loan Hongkong, Hàn, Mỹ, Pháp… tới VN làm ăn vì thương người VN, họ tới đó vì lợi nhuận đấy, mà có lợi cho họ thì người dân VN phải chịu thiệt, điều đó ai cũng biết. Một nước được đánh giá có tiềm năng kinh tế hay giàu có thì phải coi tiềm năng kinh tế, khoa học kỹ thuật, văn hoá, cấu trúc hạ tầng, chỉ số GDP hàng năm… chứ không phải là những hotel, sân golf hay những khu du lịch.Tới đây chắc mọi người cũng đả hiểu phần nào tại sao Mỹ nó bỏ VN rồi chứ ? Cho đến ngày nay, Do Thái, Mỹ, CSVN vẫn bỏ tiền ra cho truyền thông báo chí thuê người viết sách làm phim đánh bóng VC, thoá mạ, bôi nhọ, nguỵ tạo sự thật về quân lực VNCH… Chúng ta thấy rõ trong những thước phim Mỹ nói về chiến tranh VN có bao giờ có người lính VNCH trong đó (trong khi đó thì hơn 200,000 người lính tử trận và gần 1 triệu người bị thương), nếu chiến tranh VN chỉ có Mỹ đánh với VC thì Mỹ phải tới VN bao nhiêu người mới đủ để phụ trách các nơi? Chỉ là sự lừa bịp trên truyền thông. Đừng để bị Mỹ, Do thái, CSVN lừa bịp suốt đời nhé, phải truyền lại sự thực cho đời sau dù chỉ là truyền miệng.Messager.Người Việt,Dân Tộc Việt Messager 12 years agoBài viết hay quá và rất hấp dẫn khi đọc.
Cám ơn Messager,Messager Người Việt,Dân Tộc Việt 12 years agoMessager chỉ là người đưa tin thôi.Nhưng chỉ đưa những tin khá đúng với sự thật, với tầm hiểu biết của mình .
Mỗi chúng ta là một chiến sỹ thông tin , theo đúng quy luật của thôn báo DLB.Messager.@ Messager12 years ago editedHCM và VNG và CIA
Ho Chi Minh (noted by red arrow) receives American secret servicemen in a special unit nicknamed “The Deer”
http://www.talkingproud.us/…
…
Without going too deeply into this fascinating history, 0Press the down arrow key to see users who liked this 0Press the down arrow key to see users who disliked thisReply
Tân Bình Cười12 years agoNếu thật sự Hồ Chí Minh là Hồ Tập Chương, là người Đài Loan thì tại sao Trung Quốc đại lục và Đai Loan không sự dụng vấn đề này để tạo nên sự hỗn loạn cho Việt Nam để có thể dễ dang chiếm Biển Đông của Việt Nam, và nếu như Chủ tịch Hồ Chính Minh không phải là Nguyễn Tất Thành thì đảng và nhà nước ta lúc bây giờ giữ thì hài của Bác lại để làm gì?
Sự thật vẫn là sự thật, Bác Hồ vẫn là người Việt Nam, là người có công lao đói vơi dân tộc Việt Nam ta, các người đừng có mà dựng chuyện thị phi nữa!Một người dân VN Tân Bình12 years agoChỉ có đất nước Việt Nam, dân tộc Việt Nam, và con người Việt Nam mới có thể sinh ra một vị anh hùng như thế. Chúng nó xuyên tạc, nhưng vẫn còn non lắm.
Cười Tân Bình12 years ago editedTôi muốn dừng tại đây…nhưng nhất định phải trả lời bạn câu hỏi trên.
Trong quân sự ai dành được thế Chủ Động sẽ luôn hạn chế tối đa thiệt hại cho nên cần phải bạch hoá nhân vật Hồ Tập Chương trước toàn dân càng sớm càng tốt.
Sở dĩ người Đài Loan bạch hoá nhân vật Hồ Tập Chương trước là vì họ muốn gửi đi một thông điệp rất chắn chắn cho ngành ngoại giao của họ ở tương lai.
Dĩ nhiên câu trả lời này không phù hợp với bạn nhưng tôi vẫn phải trả lời.Khách ban đêm Tân Bình12 years ago editedBạn đã suy nghĩ kỹ về vấn đề này chưa ? Bọn tàu khựa đang khai thác triệt để vấn đề này đó bạn ạ. Đưa ra sự thật của HCH và Hồ tập Chương, đảng Việt gian cs bán nước sẽ mất hết uy tín trong lòng dân Việt nam. Đảng của bạn càng ngày càng suy yếu thêm và hoảng loạn tinh thần hơn nữa… Sợ bị mất quyền lãnh đạo…từ đó sẽ ôm chặt và bám trụ vào anh ba,nên anh ba sẽ tha hồ thao túng… cũng như thực hiện âm mưu hán hoá dân ta và cuớp nước ta vĩnh viễn.
HSTSVN Tân Bình12 years ago edited1) (Trích: ” thì tại sao Trung Quốc đại lục và Đai Loan không sự dụng vấn đề này để tạo nên sự hỗn loạn cho Việt Nam để có thể dễ dang chiếm Biển Đông của Việt Nam”). Cần gì làm “hỗn loạn cho Việt Nam” nữa? Việt Nam đã hỗn loạn rồi, Tàu đã chiếm biển Đông rồi, không thấy sao mà còn lải nhải?2) (Trích: “nếu như Chủ tịch Hồ Chính Minh không phải là Nguyễn Tất Thành thì đảng và nhà nước ta lúc bây giờ giữ thì hài của Bác lại để làm gì?”). Biết một mà không biết hai! Đảng CS trước đó lỡ tôn vinh tên Tàu HCM rồi, lỡ đưa HCM lên làm “thần tượng” rồi, đâu dám dừng lại? Đâm lao thì phải theo lao chứ? Nếu quăng cái xác ấy đi thì thứ nhất, dân sẽ chửi CS là quân nói dối, thứ hai, thằng Tàu đâu chịu để yên? vì chuyện đánh tráo là kế hoạch của Tàu mà. Hiểu chữa?
Mệtquá Tân Bình12 years agoXin trả lời cho suy nghĩ quá ngây thơ của Tân Bình. Nôm na như thế nầy, có hai thằng ba trợn cùng rủ nhau đi ăn trộm, bây giờ giận nhau, rán ngậm bồ hòn làm ngọt, có dám tố nhau ra trước làng nước hay không? Có mà làng nước nện cho cả 2 thằng nhừ tử ra! Thí dụ thứ 2,Tân bình và Thị Nỡ lăng loàn với nhau, nay vì lý do nầy nọ giận nhau, có tố nhau ra công luận hay không? Rán mà ngậm tăm cho tới lúc xuống tuyền đài, để còn có một chút vợ, một tấm chồng nữa chứ! Hiểu chưa? Đài Loan thì đã tố rối đó! còn hai thằng Trung cộng và Việt cộng đành dã lả mà sống, chứ có khai ra thì dân cả 2 nước cứ mà lôi bọn cs ra mà mà khỏ đầu đó nghe! Còn thế giới ai mà giám chơi với 2 thằng điếm nữa chứ. Cú lường gạt lịch sử mà! Chỉ khi nào một trong 2 thằng cải tà qui chánh, ăn năn hối lỗi thì mới dám khai ra. Tóm lại, một thằng hiếp dâm Trung Cộng và một con đĩ Việt cộng đều chưa dám tố nhau vụ thông dâm, lường gạt nầy, nghe chưa!
lite_breeze Tân Bình12 years ago editedNguyễn Tất Thành thì sinh 1890, còn Nặc danh Hồ chí Minh/Hồ Quang sinh 1901.Ông chọn Nặc danh Hồ chí Minh/Hồ Quang hay chọn Nguyễn Tất Thành?Hình dưới Nặc danh Hồ chí Minh/Hồ Quang sinh 1901http://www1.archives.gov.vn… 0Press the down arrow key to see users who liked this 0Press the down arrow key to see users who disliked thisReply
lite_breeze lite_breeze 12 years ago editedNặc danh Hồ chí Minh/Hồ Quang về thăm lại Diên An mà ông đã sống vào năm 1938.Viếng thăm nơi cư ngụ năm xưa (1966)”Chủ tịch Hồ Chí Minh thăm lại khu Táo Viên, thành phố Diên An, tỉnh Thiểm Tây Trung Quốc, nơi Người đã ở cuối năm 1938. Tháng 6/1966.Nguồn: Bảo tàng Hồ Chí Minh.1966年6月,胡志明主席重访中 国 陕 西 省延 安市枣 园。1938年他曾在此居住过。资料:胡志明博物馆提供President Ho Chi Minh visited Zaoyuan, Yanan in Shanxi province, China, where he used to stay at the endof 1938. June 1966.Source: Ho Chi Minh Museum” 0Press the down arrow key to see users who liked this 0Press the down arrow key to see users who disliked thisReply
Cười12 years ago editedDân Hà Nội bây giờ ngu gấp vạn lần dân Hà Nội 1954 cho nên mới có câu “Bao giờ cho đến ngày xưa!” hãy xem họ xếp hàng đi khóc “đại tướng” mà liên tưởng đến cảnh họ xếp hàng khóc than xin được cấp hộ chiếu lên tàu sang Trung Quốc làm công dân. Trong khi đó Nga, Mỹ, Anh, Pháp… tha hồ mà vừa ca ngợi và cười thầm cái dân tộc ngu nhất Thế giới này. Thật quá thảm thương!…
Cười12 years ago editedVõ Nguyên Giáp sống đến 90 tuổi mà vẫn đi ra đi vào khoe Bộ đồ đại tướng cầm quần, hắn viết 3 lá thư phản đối boxit Tây Nguyên theo đúng bổn cũ soạn lại cùng bọn trí thức tung hô làm bình phong nhằm xả van áp suất trong dân chúng.
Tôi muốn nói với Nguyễn Lân Thắng, người đã đặt câu hỏi: “trong trường hợp của ông ta, bạn sẽ làm khác hơn không?”
Câu trả lời là: tôi không thể ham sống hơn 90 tuổi với tội ác nghìn thu không thể rửa! viết được 3 lá thư cùng bè lũ làm bình phong thì hoàn toàn có thể viết được 5 dòng Tạ lỗi sám hối với dân tộc, vạch trần tên Hồ Chí Minh là ai. Chỉ Cần như thế, bọn Tàu không thể nào vào được Tây Nguyên, dân chúng phải thức tỉnh mà ý thức lo liệu.
Cái khốn nạn nhất của những người sinh sau chiến tranh như chúng tôi là quá chán ghét với lịch sử và vẫn tiếp tục bị bọn trí thức sống lâu của Việt Cộng qua mắt, bịp bợp!Cười12 years ago editedTừ chiếc chìa khoá Hồ Tập Chương mà 2 kẻ chủ mưu chính là Võ Nguyên Giáp và Phạm Văn Đồng, chỉ trong một ngày hôm nay, tôi đã hoàn toàn giải thích được mọi vướng mắc của mình và xin chia sẻ với tất cả mọi người trừ bè lũ Việt Cộng mà đặc biệt là bọn mang danh trí thức có liên đới trong một danh sách ” Cần quan tâm đặc biệt “.Hỏi: Võ Nguyên Giáp có ghen tức với trí thức Việt Nam trong hội Tam Điểm?Trả lời: Có vì hắn không được gia nhập hội. Hắn phải rất căm ghét ông Trần Trọng Kim và hắn hẳn phải rất ngưỡng mộ câu nói của Mao: ” Trí thức là cục phân “Hỏi: mà câu nói của Mao ” Trí thức là cục phân ” có đúng không?Trả lời: Hoàn toàn chính xác đối bọn trí thức Việt cộng từ 1945 cho đến thời điểm này tuy có vài trường hợp cá biệt chỉ đếm được trên 10 đầu ngón tay trong đó tôi mong các vị này hãy lặng lẽ rút lui và cầu chúc quý vị được bình an.Hỏi 3: Tại sao OSS tiền thân của CIA đã gặp Hồ Tập Chương và Võ Nguyên Giáp xin được huấn luyện và cung cấp vũ khí cho cái gọi là “đội VN tuyên truyền giải phóng quân ” ở Tân Trào?Trả Lời: vì người Mỹ muốn Việt Nam như một Đài Loan nhằm bao vây Trung Cộng. Ta suy ra hệ quả: CIA hoàn toàn biết được thân thế Hồ Tập Chương và bị Võ Nguyên Giáp đá đít.Hỏi 5: Vì sao Võ Nguyên Giáp đá đít Mỹ và giữ vững lập trường Việt gian của hắn?Trả lời: Vì hắn đã trên lưng cọp và vì hắn đã nắm chắc lon đại tướng (cầm quần). Cái thời thế của Võ Nguyên Giáp là thời thế của phong Trào Đông Du yêu nước với hẳn một Đảng phái lớn mạnh là Việt Nam Quốc Dân Đảng. Giáp làm gì không hiểu được nước Nhật học hỏi Mỹ và Phương Tây mà phát triển để chúng ta cũng phải xin sang du học??? Nhưng VNQDĐ trong mắt hắn thật quá nhiều Anh Tài và chỉ lo tu học thì làm sao hắn có thể leo lên đại tướng trong vòng 8 năm rồi trở thành vua?Một mình Hồ Tập Chương muốn tiêu diệt VNQDĐ là hoàn toàn phi lý vì Giáp hiểu rõ nếu không nhổ cỏ Việt Nam Quốc Dân Đảng thì âm mưu hán hoá Việt Nam của hắn sẽ không thể được thực hiện.Kết luận ở đây là: Võ Nguyên Giáp là tên SÚC SINH và đồi bại nhất trong lịch sử Việt Nam.Hỏi 6: vì sao Trường Chinh, Lê Duẫn và Lê Đức Thọ đều ngồi được trên đầu hắn?Trả lời: vì Trường Chinh là do Mao chọn để đào tạo chứ không phải như Giáp một tên mãi Quốc cầu Vinh. Còn Lê Duẫn và Lê Đức Thọ là bố của Giáp trong BCT đến Hồ Tập Chương cũng phải sợ là vì Lê Duẫn và Lê Đức Thọ là người của Nga đào tạo và vũ khí của Nga mạnh gấp vạn lần của Tàu.Hỏi 7: Vì sao Nga không viện trợ SAM3 chứ đừng nói đến SAM5 cho Lê Duẫn?Là vì Lê Duẫn chỉ giết được Hồ Tập Chương mà chưa thể giết được Giáp và cũng vì Giáp còn bộ hạ thân tín cứu được. Đó chính là lần Giáp đào tẩu sang Hungary để tẩy đọc mật. Sau đó Lê Duẫn hãm hại toàn bộ tay chân vây cánh của hắn là nhắm kích hắn phản khán để trừng trị luôn một thể nhưng hắn đã cuối đầu ngậm miệng nên chắc chắn Lê Duẫn phải nghĩ thầm trong bụng: “Hèn hạ và đã biết cuối đầu như chó! giữ mạng mi lại để an quân”Kết luận: Lê Duẫn và Lê Đức Thọ chỉ là những tên cộng sản sát nhân cuồng tín chứ không phò Tàu như nhánh của Giáp.
(Còn nữa)Dang tay ra12 years agoÔi lãnh tụ CSVN mà sao rắc rối đến 3-4 thằng biết đâu mà lần. Cái này phải nhờ người có “quan hệ” tìm giúp thôi! 13Press the down arrow key to see users who liked this 0Press the down arrow key to see users who disliked thisReply
PhanHuy 12 years agoThư Bác Gửi Vợ Tăng Tuyết MinhXin em thấu hiểu nỗi lòng ta
Chia tay từ dạo bến Ngân hà
Ta ngày đêm vẫn hằng mong nhớ
Hỡi người vợ trẻ gốc Trung hoa.Một giờ ân ái đã nên công
Huống chi đôi ta nghĩa vợ chồng
Được đảng đứng ra làm đám cưới
Anh Mao, anh Chu đều bằng lòng.Ta còn nhớ mãi đêm hoa chúc
Em đẹp như tiên giáng cõi trần…
Cảm ơn Le nin và Các Mác
Cho tôi người vợ tuổi còn xuân.Nhưng đời ta vẫn còn trôi nổi
Tận vùng Nam Á của trời đông
Đệ tam quốc tế giao công tác
Dụ dân vùng ấy lên đại đồng…Đến khi ta giành xong nửa nước
Tưởng rằng Ngưu Chức được đoàn viên
Nào ngờ ba đứa Đồng, Chinh, Duẫn
Ngăn cản không cho rước vợ hiền.Chúng bảo ta là bậc vĩ nhân
Một lòng vì đảng với vì dân
Biết chi đến đàn bà con gái
Mà làm hư hỏng cái thanh danh.Ta nói rằng ta cũng là người
Cũng ăn, cũng ngủ, cũng đồ chơi
Chúng bèn lén lút dâng ta gái
Thị Xuân, Thị Lạc, và bao người…Vì vậy có thời ta quên em
Mãi vui duyên sớm với tình đêm…
Bây giờ nghĩ lại ta ân hận
Muốn được cùng em phỉ ước nguyền.Ngặt nỗi bây giờ cái xác ta
Đã ướp, trưng bày trong nhà ma
Chôn sâu, khoá chặt trong hòm kiếng
Làm thần hộ mạng đảng lâu la.Nhưng mà chẳng biết được bao lâu
Ta sợ rồi đây sóng nước trào
Thây ta bị vứt vào mương cống
Thì đành muôn kiêp hận thiên thu.Con cóc… PhanHuy12 years agoTuyết Minh thấu hiểu nỗi lòng ta.
Thằng Thụy đã chết ở bên Nga.
Ta là Hồ tập Chương đóng thế.
Gặp nàng ta sợ lộ hàng ra.
Thằng nào cũng dê12 years agoLão già dê này là Nguyễn ái Quốc hay Hồ tập Chương đây? 11Press the down arrow key to see users who liked this 0Press the down arrow key to see users who disliked thisReply
lite_breeze Thằng nào cũng dê12 years agoĐây là hình ghép có tính cách khôi hài mà thôi!
Người Việt,Dân Tộc Việt12 years ago editedSự thật đã được tác giả Trần Việt Bắc sưu tầm, biên soạn, phân tích những mấu chốt thời gian và chứng minh hồ tặc là một thằng tàu hẹ đã được đám việt gian cộng sản tô son điểm phấn để mà lừa bịp dân Việt, cuối cùng sự thật cũng đã được phơi bày ra ánh sáng.
Đây là một đại nạn cho Tổ Quốc và Dân Tộc Việt Nam, gây ra bởi những thằng việt gian cộng sản.
Cám ơn tác giả Trần Việt Bắc.nguoiduatin12 years agoThật khốn nạn cho VN, khi những tên vong bản cộng sản không Tôn kính 18 đời Vua Hùng đã có công dựng nước và giữ nước lại đi thờ thằng giặc tầu Hồ tập Chương, đầu độc tuổi trẻ trong giáo dục bịp bợm, ngu dân để trị hình tượng giả tạo HCM/HTC, loài ác thú cộng sản đáng bị tru diệt. Và dù tên diệt chủng là HCM hay HTC thì hắn vẫn là Đại tội đồ của Dân tộc VN.Tuy nhiên quá chăm chú sự tìm hiểu vào thằng giặc tầu HTC/HCM là một hay hai người, mà lơ là 16 tên BCT VC đang mãi quốc cầu vinh thì thật thiếu sót vậy. Những tên phản Quốc như Lê khả Phiêu, Lê đức Anh, Nguyễn tấn Dũng, Nguyễn chí Vịnh, Nguyễn phú Trọng, Nguyễn sinh Hùng, Trương tấn Sang, Phúng quang Thanh v.v còn sống sờ sờ ra đó, cần lôi đám này ra trước công luận, tố cáo Tội ác của chúng. lập tức sẽ đạp đổ được hình tượng giả trá HCM/HTC.
Phản động12 years agoPhản động Cộng sản 8Press the down arrow key to see users who liked this 0Press the down arrow key to see users who disliked thisReply
xoathantuong12 years ago“câu viết của chính Hồ Chí Minh, dưới bút danh Trần Thắng Lợi trong bài “Đảng ta”, năm 1949. Có lẽ vì “vô tình” (?) nên Hồ Chí Minh đã viết câu: “Đồng chí Nguyễn Ái Quốc và tôi” (trích lại)Trong bài “Nhận định về mục đích của “Sinh bình Khảo”” cũng đăng ở Dân Làm Báo này, trong phần ý kiến bạn đọc có 3 người cũng chú ý đến câu: “Đồng chí Nguyễn Ái Quốc và tôi”; NoiCoSach, Đảng viên trẻ, và tôi (xoathantuong). T/g là NoiCoSach?Để trả lời “Đảng viên trẻ”, cách đây 5 ngày, tôi có viết như sau:Cám ơn Đảng viên trẻ. Tôi mới vừa tra lại từ wikipedia thì thấy Trần Thắng Lợi cũng là bút hiệu của HCM. Thành ra Trần Thắng Lợi đi cùng với Nguyễn Ái Quốc, cũng giống như Trần Dân Tiên nói chuyện với Hồ Chí Minh.Mả cha hai thằng Trần Thắng Lợi và Trần Dân Tiên nó dám mà mắt tao. Bố mẹ nó dậy dỗ nó ra sao mà chỉ thích đi lừa bịp người khác.Theo http://vi.wikipedia.org/wik… (Bút hiệu của Hồ Chí Minh)
“Trần Thắng Lợi: Dùng 1 lần ngày 18 tháng 1 năm 1949.”Cũng cám ơn NoiCoSach nữa.
Overlay4
Tags: CSVN, Hồ Chí Minh, Việt Nam