Nguỵ Hữu Tâm
(VNTB) – Ngày 23.5.2021 này là ngày trọng đại, đáng nhớ với tôi vì tôi đã đi bầu cử Quốc hội với tâm thế hoàn toàn khác mọi khi, vì sao? Bầu cử Quốc hội ở Việt Nam suốt từ khi thành lập nước đến nay đã nhàm chán lắm rồi vì ở một thể chế độc tài, nó là một trò hề, không hơn không kém.
Lần này đối với tôi thì không hoàn toàn thế, vì sao?
Từ ngày có nước Việt Nam mới – sau cuộc cách mạng tháng 8.1945 do ĐCSVN cướp chính quyền mà dựng nên, thế hệ Hồ Chí Minh bắt đầu cũng đã 76 năm rồi, và từ đó tới nay do chiến tranh liên miên bị cản trở, mà dẫu cho ngay năm sau đó đã có cuộc bầu cử Quốc hội đầu tiên, thì đến nay mới là cuộc bầu cử Quốc hội lần thứ 15.
Ông bố tôi ra đi khi ông chuẩn bị bước vào tuổi 78, hệt như tôi bây giờ. Thế cho nên, chắc gì tôi còn được tham gia cuộc bầu cử Quốc hội lần tiếp theo, lần thứ 16.
Mà nếu được dự thì chắc chắn nó cũng không thể như thế này nữa.
Bầu cử Quốc hội là việc làm bình thường ở các nước cộng hòa, và ngay cả ở các nước quân chủ cũng vậy, vì qua đó mà người ta tìm ra những người sắp tới điều hành đất nước. Ở nước khốn khổ Việt Nam thì từ 76 năm nay khi ĐCSVN do ông Hồ cầm đầu cướp chính quyền, tuy có một cuộc bầu cử Quốc hội nhưng khó nói nó là dân chủ vì trình độ dân trí khi đó còn thấp và nhất là khi ĐCS đã dùng vũ lực cướp chính quyền rồi thì nói sao có được tự do dân chủ cơ chứ. Nên sau đó ĐCSVN dù có ông ta cầm đầu hay ai chăng nữa vẫn phải đi vào quỹ đạo cộng sản, lúc đầu là Liên Xô và Trung Quốc, và từ 1990 đến nay khi Liên Xô đã đổ, nói cho đơn giản là duy nhất do Trung Quốc cầm đầu, bây giờ chỉ còn Bắc Hàn, Cuba, Lào và Việt Nam, nếu rộng lượng chút đỉnh cũng có thể xếp cái nước Venezuela dầu mỏ của anh Maduro đang giàu có nhưng vì đi theo cộng sản mà mau chóng trở nên nghèo khó, vào nữa. Thế nên như cố Bộ trưởng Ngoại giao Nguyễn Cơ Thạch từng nói: „Thời Bắc thuộc mới vừa bắt đầu“ và những kẻ sang Thành Đô ký kết khi đó cùng với tên bộ trưởng quốc phòng lúc đó chắc chắn đã mắc tội bán nước, còn điều mà ĐCSVN luôn kết tội cho chính quyền VNCH lại là một sự vu cáo trắng trợn.
May quá bây giờ ở thời đại số hóa, mọi người đều có điều kiện tiếp cận thông tin. Nhất là những ai đã vượt qua được tường lửa do an ninh mạng của ĐCSVN tạo ra thì miễn bàn. Dĩ nhiên khi đã tiêu hóa được những thông tin như vậy thì thấy ngay những gì đài báo (nước ta may mắn được xếp gần bét về tự do ngôn luận nên việc có những bộ não nhiều tuổi, nhiều trải nghiệm đời mà vẫn u mê đã đành, nhưng trẻ vẫn đến mức như em sinh viên đạp cờ vàng ở Australia vừa qua, có lẽ cũng phải phần nào thông cảm) rêu rao suốt từ Đại hội Đảng XIII tháng hai vừa qua cho đến cuộc bầu cử Quốc hội khóa 15. này thực chất chỉ là trò hề ngoạn mục, nhằm chính danh hóa vai trò lãnh đạo của ĐCSVN mà thôi, điều cực kỳ vô lý ở tất cả mọi nước phát triển hoặc dân chủ. Vậy nên những gì giới lãnh đạo hứa đến 2045 Việt Nam là nước phát triển cũng đáng ngờ lắm vì phần lớn số họ chắc gì sống đến lúc đó, nhất là TBT, người đồng niên với tôi và đã từng đột quỵ mấy lần rồi.
Thế nên tôi đi bầu cử Quốc hội lần này rất thoải mái. Trong đơn vị bầu cử quận, phường tôi có tên TBT, nên đó là cái tên đầu tiên tôi phải xóa, đã từng đột quỵ mấy lần rồi làm sao thực hiện được nhiệm vụ nặng nề như thế trong những năm năm nữa. Và hơn thế nữa, liệu 5 năm nữa mình còn sống, có chứng kiến TBT là người cộng sản cuối cùng của Việt Nam hay không.
Tôi có niềm tin vững chắc rằng, Việt Nam bị gắn vào Trung Quốc không phải chỉ từ 1990 bởi nhóm Nguyễn Văn Linh, mà từ 1911 khi ông Hồ đi họp ở hội nghị Tours để theo cộng sản rồi từ Nga mà sang Trung Quốc để „lấy vợ Tàu“ và đó là cả một quá trình, không thể nói trong ít dòng rằng, vì sao Việt Nam năm 1945 sau khi rời quỹ đạo phương Tây lại rơi vào quỹ đạo cộng sản và bây giờ dù muốn nay không vẫn không „chơi“ được với phương Tây và vẫn phải „xin ý kiến“ họ Tập (ở đây tôi xin mở ngoặc là tôi có anh bạn Pháp khẳng định với tôi là lúc đó – 1945–46 – chúng ta đánh Pháp là đúng vì không còn lựa chọn nào khác, nhưng xin nhắc lại cuốn „Việt Nam tình yêu của tôi“ của Ernst Frey, khi năm 1951 ĐCSVN chọn Stalin, Mao và Hồ làm lãnh tụ thì là bằng chứng rõ nhất, ĐCSVN đã chọn con đường sai lầm từ đó cho đến tận ngày hôm nay, 23.5.2021).
Thế giới từ đó đến nay đã đổi thay, nhưng những người cộng sản Việt Nam bảo thủ vẫn không chịu „diễn biến hòa bình“ để đi theo trào lưu thế giới, bám chặt vào anh Tàu để ăn „bơ thừa sữa cặn“ của họ để cho đến tận ngày hôm nay vẫn như xưa, trong khi các láng giềng có lãnh đạo giỏi giang là Hàn Quốc, Đài Loan và Singapore đã hóa rồng, phát triển ngang ngửa với các nước văn minh phương Tây.
Tôi chỉ mong 5 năm tới với những thay đổi đến chóng mặt của nền chính trị toàn cầu hậu covid 19, khi toàn thế giới nhận được rõ bộ mặt thật của họ Tập với việc khai mở cuộc chiến tranh vi trùng toàn cầu nhằm thống trị thế giới chắc chắn phải thất bại, thì nhiều người cộng sản Việt Nam nhất thiết phải sáng mắt ra.
Chỉ có người cộng sản mới có thể tự đứng lên thay đổi chính mình như Gorby năm 1989 từng làm ở Nga thôi, chứ với cái kiêu ngạo cộng sản của họ, họ kiên quyết „giữ vững nòng súng-quyền lực và tất nhiên tất cả mọi quyền lợi“ cho bọn họ.
Hy vọng sắp tới có một người như vậy ở cái nước khốn khổ này. Và sức ép của quần chúng khi họ đã ở vào thế cùng nên đủ dũng cảm, cũng có thể rất lớn đấy. Và sức ép của thế giới cũng vậy, tùy hoàn cảnh. Mà tình hình chỉ có thể tốt hơn lên, sau đại dịch covid 19 này.
Thế nên tôi đã rất phấn khởi đi thực hiện nghĩa vụ công dân của mình, khi đã có niềm tin vững chắc đó. Không thể tồi tệ hơn thế này được nữa đâu, ông TBT và đồ đệ của ông ta ạ. |