Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ: Báo cáo tự do tôn giáo tại Việt Nam


https://www.state.gov/reports/2022-report-on-international-religious-freedom/vietnam/

Tạm dịch, sẽ được điều chỉnh sau:

Báo cáo Tự do Tôn giáo Quốc tế năm 2022: Việt Nam

VĂN PHÒNG TỰ DO TÔN GIÁO QUỐC TẾ

 TẢI XUỐNG  [326 KB]

TÓM TẮT ĐIỀU HÀNH


Tóm tắt điều hành

Hiến pháp (VN) quy định mọi cá nhân đều có quyền tự do tín ngưỡng, tôn giáo. Luật quy định sự kiểm soát đáng kể của chính phủ đối với các hoạt động tôn giáo và bao gồm các điều khoản mơ hồ cho phép hạn chế tự do tôn giáo vì lợi ích đã nêu là an ninh quốc gia và đoàn kết xã hội. Ví dụ, Luật Tín ngưỡng và Tôn giáo (LBR) duy trì quy trình đăng ký và công nhận nhiều giai đoạn đối với các nhóm tôn giáo.

Hầu hết các nhà lãnh đạo tôn giáo ở khu vực thành thị cho biết chính quyền thường cho phép họ hành nghề miễn là họ hợp tác với chính quyền và hành động theo các yêu cầu pháp lý và hành chính áp dụng cho các tổ chức tôn giáo. Tuy nhiên, các giáo phái tôn giáo không được công nhận hoạt động ở Tây Nguyên và Tây Bắc và ở một số vùng của Đồng bằng sông Cửu Long – đặc biệt là những nơi có chủ yếu là người dân tộc thiểu sối –  có nhiều khả năng báo cáo sự quấy rối từ các quan chức chính phủ. Các giáo phái tôn giáo được công nhận ở những khu vực này đã báo cáo sự phát triển nhanh chóng và nhìn chung ít vấn đề hơn với các quan chức.

Nhiều thành viên của các nhóm tôn giáo là mục tiêu sách nhiễu cũng tham gia vào các hoạt động vận động nhân quyền hoặc có liên hệ với các cá nhân và tổ chức chỉ trích chính quyền.

Vào tháng 5, chính quyền tỉnh Tuyên Quang đã truy tố và kết án 15 tín đồ người H’mông của ông Dương Văn Mình, một nhà lãnh đạo tinh thần người H’mông đã qua đời vào năm 2021, từ hai đến bốn năm tù về tội “làm trái ý người dân”. thi hành công vụ” hoặc “vi phạm quy định về bảo đảm an toàn tại nơi tập trung đông người.” Những cá nhân này nằm trong số 56 tín đồ người H’mông bị giam giữ tại đám tang của cố Chủ tịch Dương Văn Minh vào tháng 12 năm 2021 khi họ phản đối chính quyền địa phương giải tán đám đông với lý do thực hiện các hạn chế giãn cách xã hội liên quan đến đại dịch. Một số tín đồ cho biết cảnh sát đã đánh họ cho đến khi họ ký vào bản thú tội và các tài liệu khác từ bỏ đức tin của mình và đe dọa họ sẽ bị giam giữ thêm trong một trung tâm cách ly mà không cho phép liên lạc với gia đình hoặc bạn bè nếu họ từ chối.

Tương tự như những năm trước, các tổ chức xã hội dân sự đã báo cáo các cuộc đàn áp đối với các thành viên của các nhóm chưa đăng ký, đặc biệt là ở Tây Nguyên, Tây Bắc, Tây Nam Bộ và miền Trung. Vào ngày 20 tháng 7, sáu thành viên của Zen Hermitage on the Edge of the Universe, trước đây gọi là Chùa Bành Lai, đã bị kết án từ ba đến năm năm tù vì tội “lạm dụng các quyền tự do dân chủ”. Các chức sắc tôn giáo cho biết có sự can thiệp của các cơ quan chính quyền vào công việc nội bộ của tổ chức họ, bao gồm cả việc bầu cử, bổ nhiệm chức sắc lãnh đạo hoặc thuyên chuyển chức sắc. Các nhà hoạt động vì tự do tôn giáo một lần nữa cho biết chính quyền địa phương chấp thuận các đơn đăng ký dựa trên quan điểm chính trị của các nhóm tôn giáo hơn là giáo lý tôn giáo.

Trong năm thứ tư liên tiếp, chính quyền không công nhận bất kỳ tổ chức tôn giáo mới nào, kể cả chi nhánh của các nhóm lớn hơn đã được phê duyệt trước đó. Trong năm, Giáo hội Báp-tít Việt Nam (VBC) đã nộp khoảng 40 đơn đăng ký sinh hoạt tôn giáo tập thể tại các tỉnh miền núi phía Bắc, nhưng rất ít đơn đăng ký thành công(được chấp nhận). Một mục sư thuật lại rằng khi ông cố gắng đăng ký một điểm nhóm mới cho hội thánh của mình, chính quyền địa phương đã yêu cầu một danh sách các thành viên trong hội thánh của ông. Vị mục sư sau đó biết rằng những cuộc viếng thăm của cảnh sát đối với các thành viên trong nhà thờ của ông đã ngăn cản những người khác gia nhập hội thánh của ông. Nhiều nhà lãnh đạo tôn giáo trên cả nước tiếp tục báo cáo các điều kiện được cải thiện so với những năm trước, chẳng hạn như mối quan hệ tốt hơn giữa các nhóm tôn giáo chưa đăng ký và chính quyền địa phương, phê duyệt giấy phép cho các sự kiện tôn giáo nhanh hơn và giảm các hình thức quấy rối hung hãn, chẳng hạn như thường xuyên tra hỏi và đe dọa. Thành viên của các nhóm được công nhận hoặc những người có giấy chứng nhận đăng ký cho biết họ thường có thể thực hành tín ngưỡng của mình mà ít bị chính phủ can thiệp hơn so với các nhóm chưa đăng ký. Thành viên của một số nhóm tôn giáo tiếp tục báo cáo rằng một số chính quyền địa phương và cấp tỉnh đã sử dụng hành vi không tuân thủ các thủ tục đăng ký bắt buộc để làm chậm, vô hiệu hóa và đàn áp các hoạt động tôn giáo của các nhóm chống lại sự quản lý chặt chẽ của chính quyền đối với ban lãnh đạo, chương trình đào tạo, hội chúng và các hoạt động khác của họ. Chính phủ một lần nữa không quy trách nhiệm cho bất kỳ quan chức chính phủ nào về việc không tuân theo thời hạn pháp lý và các yêu cầu thông báo đăng ký bằng văn bản có trong LBR.

Đã có báo cáo về các cuộc xung đột, đôi khi bạo lực, giữa các thành viên của các nhóm tôn giáo chưa đăng ký và đã đăng ký hoặc được công nhận hoặc giữa những người theo đạo và những người không theo đạo. Theo báo cáo, các tín đồ Cao Đài độc lập ở khu vực Tây Nam Bộ đã phải đối mặt với sự sách nhiễu từ các tín đồ Cao Đài đã được nhà nước công nhận. Các nhà sư Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất (GHPGVNTN) ở huyện Củ Chi, Thành phố Hồ Chí Minh cũng cho biết bị cộng đồng địa phương sách nhiễu. Trong cả hai trường hợp, các nhân viên cảnh sát được cho là đã không can thiệp cũng như không buộc những người chịu trách nhiệm về hành vi quấy rối phải chịu trách nhiệm. Các nhà hoạt động tôn giáo đổ lỗi cho chính quyền “thao túng” các nhóm tôn giáo đã được công nhận bằng cách can thiệp vào các cuộc bầu cử và bổ nhiệm lãnh đạo của họ, đồng thời cáo buộc các đặc vụ hoặc người được ủy quyền của họ gây ra xung đột nhằm đàn áp hoạt động của các nhóm chưa đăng ký.

Đại sứ Hoa Kỳ, Tổng Lãnh sự tại Thành phố Hồ Chí Minh, các quan chức cấp cao khác của Đại sứ quán và Tổng lãnh sự quán Hoa Kỳ, và Đại sứ Lưu động của Hoa Kỳ về Tự do Tôn giáo Quốc tế thường xuyên kêu gọi các cơ quan chức năng cho phép tất cả các nhóm tôn giáo được tự do hoạt động. Họ tìm cách giảm mức độ can thiệp của chính phủ vào công việc của các nhóm tôn giáo đã được công nhận và đăng ký, đồng thời kêu gọi chấm dứt các hạn chế và sách nhiễu đối với các nhóm chưa được công nhận hoặc chưa đăng ký. Họ nhấn mạnh với các quan chức chính phủ rằng tiến bộ về tự do tôn giáo và nhân quyền là rất quan trọng để cải thiện mối quan hệ song phương. Họ ủng hộ tự do tôn giáo trong các chuyến viếng thăm khắp đất nước, kể cả Tây Nguyên, Đồng bằng sông Cửu Long và miền Trung Việt Nam. Cùng Ban Tôn giáo Chính phủ (GCRA), Bộ Ngoại giao, Bộ Công an, chính quyền cấp tỉnh và địa phương, các quan chức chính phủ Hoa Kỳ đã nêu ra các trường hợp cụ thể về các hành vi ngược đãi cũng như sách nhiễu của chính quyền đối với người Công giáo, các nhóm Tin lành bao gồm các nhóm Ngũ Tuần độc lập, GHPGVNTN, các nhóm Hòa Hảo độc lập, các nhóm Cao Đài độc lập , và các nhà thờ tư gia dân tộc thiểu số như nhóm Dương Văn Mình. Các quan chức chính phủ Hoa Kỳ kêu gọi tăng cường đăng ký các hội thánh nhà thờ trên khắp đất nước và cải thiện các chính sách đăng ký bằng cách làm cho thống nhất và minh bạch hơn. Họ kêu gọi chính phủ giải quyết các tranh chấp quyền sử dụng đất còn tồn đọng một cách công bằng và hòa bình với các nhóm tôn giáo. Các quan chức chính phủ Hoa Kỳ cũng kêu gọi các tù nhân được tự do tiếp cận các tài liệu tôn giáo.

Vào ngày 30 tháng 11 năm 2022, theo Đạo luật Tự do Tôn giáo Quốc tế năm 1998, đã được sửa đổi, Bộ trưởng Ngoại giao đã đưa Việt Nam vào Danh sách Theo dõi Đặc biệt vì đã tham gia hoặc dung túng cho các hành vi vi phạm nghiêm trọng quyền tự do tôn giáo. Vào tháng 12, Đại sứ đã thông báo cho chính phủ về việc đưa vào Danh sách Theo dõi Đặc biệt và kêu gọi chính phủ cải thiện các nỗ lực bảo vệ tự do tôn giáo.


Mục I. Nhân khẩu tôn giáo

Chính phủ Hoa Kỳ ước tính tổng dân số là 103,8 triệu (giữa năm 2022). Điều tra dân số và nhà ở quốc gia năm 2019 của chính phủ đã báo cáo khoảng 13 triệu tín đồ tôn giáo, chiếm 14% tổng dân số vào thời điểm đó. Cuộc điều tra dân số ghi nhận Công giáo La Mã đại diện cho số lượng tín đồ lớn nhất, với sáu triệu tín đồ, chiếm 45% tổng số tín đồ tôn giáo trên toàn quốc và 6% dân số nói chung. Cuộc điều tra dân số, chỉ ghi nhận những Phật tử đã đăng ký chính thức với Giáo hội Phật giáo Việt Nam (GHPGVN), cho thấy họ là nhóm tôn giáo lớn thứ hai, chiếm 5 triệu tín đồ, tương đương 35% tổng số tín đồ tôn giáo trên toàn quốc và 5% của tổng thể dân số.

Theo dữ liệu điều tra dân số, thành viên của VBS đã giảm từ gần bảy triệu vào năm 2009 xuống còn khoảng năm triệu vào năm 2019. VBS lưu ý rằng con số này không tính đến hàng chục triệu người khác có khả năng tin và tuân theo các thực hành Phật giáo ở các mức độ khác nhau mà không chính thức tham gia vào một nhóm tôn giáo Phật giáo đã đăng ký. GCRA ước tính số tín đồ Phật giáo là hơn 10 triệu người. Trong cộng đồng Phật giáo, Phật giáo Đại thừa chiếm ưu thế trong cộng đồng người Kinh (Việt), trong khi khoảng 1 phần trăm tổng dân số, hầu hết là từ nhóm dân tộc thiểu số Khmer, thực hành Phật giáo Nguyên thủy.

Theo điều tra dân số, Tin lành là nhóm lớn thứ ba, với gần một triệu tín đồ, chiếm 7% tổng số tín đồ trên toàn quốc và 1% tổng dân số. Kết quả điều tra dân số trái ngược với thống kê tháng 1 năm 2018 do GCRA công bố, trong đó 26 phần trăm dân số được phân loại là tín đồ tôn giáo tham gia vào các hoạt động đã đăng ký, với 15 phần trăm dân số theo đạo Phật, 7 phần trăm Công giáo, 2 phần trăm Phật giáo Hòa Hảo, 1 phần trăm Cao Đại, và 1 phần trăm Tin lành. Tuy nhiên, các quan chức của GCRA ước tính 90 phần trăm dân số theo một số loại truyền thống đức tin, đã đăng ký hoặc cách khác. Theo các nhà quan sát, nhiều tín đồ tôn giáo đã chọn không công khai tôn giáo của họ vì sợ hậu quả xấu,

Theo thống kê của chính phủ, tổng số tín đồ tôn giáo được báo cáo đã giảm khoảng 2,5 triệu ngườitỷ lệ tín đồ tôn giáo giảm từ hơn 18% xuống còn 14% tổng dân số trong các cuộc điều tra dân số năm 2009 và 2019. Theo dữ liệu điều tra dân số, người Công giáo và Tin lành có số lượng thành viên tăng lên, trong khi Phật giáo và các nhóm tôn giáo dựa trên truyền thống địa phương có số lượng tín đồ giảm dần. Tuy nhiên, báo cáo mang tính giai thoại từ các nhà lãnh đạo VBS cấp tỉnh, Công giáo và Tin lành cho thấy tư cách thành viên trong tất cả các truyền thống tôn giáo tiếp tục phát triển.

Các nhóm tôn giáo nhỏ hơn cộng lại chiếm chưa đến 0,2 phần trăm dân số và bao gồm người theo đạo Hindu (ước tính có khoảng 70.000 người dân tộc Chăm chủ yếu ở khu vực duyên hải nam trung bộ); khoảng 80.000 người Hồi giáo sống rải rác khắp đất nước (khoảng 60 phần trăm theo Hồi giáo Bani, và khoảng 40 phần trăm là người Sunni); ước tính có khoảng 3.000 thành viên của Tín ngưỡng Baha’i; và khoảng 1.000 thành viên của Giáo hội Các Thánh hữu Ngày sau của Chúa Giê Su Ky Tô (Nhà thờ của Chúa Giê Su Ky Tô). Các nhóm tôn giáo có nguồn gốc trong nước (Bửu Sơn Kỳ Hương, Tứ Ân Hiếu Nghĩa, Minh Sư Đạo, Minh Lý Đạo, Tịnh Độ Cư Sĩ Phật Hội, và Phát Giáo Hiếu Nghĩa Tà Lơn) chiếm tổng cộng 0,3 phần trăm dân số. Một bộ phận nhỏ người Do Thái chủ yếu là người nước ngoài cư trú tại Hà Nội và Thành phố Hồ Chí Minh.

Các cá nhân khác không theo tôn giáo hoặc thực hành thuyết vật linh hoặc thờ cúng tổ tiên, thành hoàng và các vị thánh bảo hộ, anh hùng dân tộc, hoặc những người được kính trọng của địa phương. Nhiều cá nhân pha trộn các thực hành truyền thống với các giáo lý tôn giáo, đặc biệt là Phật giáo và Cơ đốc giáo. Các cơ quan nghiên cứu, bao gồm Viện Hàn lâm Khoa học Xã hội Việt Nam, ước tính có khoảng 100 “tôn giáo mới”, chủ yếu ở miền Bắc và Tây Nguyên.

Các dân tộc thiểu số chiếm khoảng 14 phần trăm dân số. Dựa trên ước tính của các tín đồ, hai phần ba số người theo đạo Tin lành là người dân tộc thiểu số, bao gồm các nhóm ở Tây Nguyên (H’mông, Dao, Thái và các nhóm khác) và ở Tây Nguyên (Êđê, Jarai, Xê Đăng và M’ nong, trong số những người khác). Nhóm dân tộc Khmer Krom áp đảo thực hành Phật giáo Theravada.


Mục II. Tình trạng Chính phủ Tôn trọng Tự do Tôn giáo

KHUÔN KHỔ PHÁP LÝ

Hiến pháp quy định mọi cá nhân có quyền tự do tín ngưỡng, tôn giáo, kể cả tự do không theo tôn giáo nào. Hiến pháp thừa nhận quyền tự do tôn giáo hoặc tín ngưỡng của những người bị hạn chế quyền, bao gồm cả tù nhân hoặc người nước ngoài và người không quốc tịch. Nó nêu rõ tất cả các tôn giáo đều bình đẳng trước pháp luật và nhà nước phải tôn trọng và bảo vệ quyền tự do tín ngưỡng và tôn giáo. Hiến pháp nghiêm cấm công dân vi phạm quyền tự do tín ngưỡng, tôn giáo hoặc lợi dụng tín ngưỡng, tôn giáo để vi phạm pháp luật.

LBR và việc thực hiện Nghị định 162 đóng vai trò là văn bản chính quản lý các nhóm tôn giáo và hoạt động của họ. LBR nhắc lại quyền tự do tín ngưỡng, tôn giáo của công dân và nêu rõ không được lợi dụng quyền tự do tín ngưỡng, tôn giáo để phá hoại hòa bình, độc lập dân tộc, thống nhất đất nước; kích động bạo lực hoặc tuyên truyền chiến tranh; truyền đạo trái pháp luật, chính sách của nhà nước; chia rẽ cá nhân, quốc tịch hoặc tôn giáo; gây rối trật tự công cộng; xâm phạm tính mạng, sức khỏe, nhân phẩm, danh dự, tài sản của người khác; cản trở việc thực hiện quyền, nghĩa vụ công dân; hoặc tiến hành “các hoạt động mê tín dị đoan” hoặc các hành vi khác vi phạm pháp luật.

Theo GCRA, chính phủ công nhận 36 tổ chức tôn giáo liên kết với 16 “truyền thống” tôn giáo riêng biệt, theo định nghĩa của chính phủ: Phật giáo, Hồi giáo, Đạo Baha’i, Công giáo, Tin lành, Phật giáo Hòa Hảo, Cao Đài, Tịnh độ Cư Sĩ Phật Hội, Tứ Ân Hiếu Nghĩa, Phật Đường Nam Tông Minh Sư Đạo, Minh Lý Đạo Tam Tông Miếu, Bà La Môn Chăm, Hiếu Nghĩa Phật Giáo Tà Lơn, và Cơ Đốc Phục Lâm. Các giáo phái riêng biệt trong các truyền thống tôn giáo này phải đăng ký và được công nhận riêng. Năm nhóm bổ sung – Assemblies of God, Tà Lơn Hiếu Nghĩa Phật Giáo, Giáo Hội Phúc Âm Trọn Vẹn Việt Nam, Giáo Hội Truyền Giáo Phúc Âm Thống Nhất Việt Nam, và Giáo Hội Các Thánh Hữu Ngày Sau của Chúa Giê Su Ky Tô,

Luật quy định rằng các tổ chức tôn giáo được công nhận và các tổ chức trực thuộc của họ là các pháp nhân phi thương mại. Luật cũng quy định tổ chức tôn giáo được hoạt động giáo dục, y tế, bảo trợ xã hội, từ thiện, nhân đạo theo quy định của pháp luật có liên quanChính phủ không cho phép các tổ chức gây quỹ trái phép hoặc phân phối viện trợ mà không xin phép và đăng ký từ chính quyền.

GCRA, một trong 18 “đơn vị cấp bộ” thuộc Bộ Nội vụ (MHA), chịu trách nhiệm thi hành các luật và nghị định về tôn giáo; nó duy trì các văn phòng ở cấp trung ương, cấp tỉnh và ở một số khu vực là cấp huyện. Luật quy định trách nhiệm cụ thể của các cơ quan GCRA cấp trung ương, tỉnh và địa phương và giao một số nhiệm vụ quản lý liên quan đến tôn giáo cho ủy ban nhân dân cấp tỉnh và địa phương (tức là lãnh đạo địa phương). GCRA cấp trung ương chịu trách nhiệm phổ biến thông tin cho các cơ quan chức năng và đảm bảo tuân thủ thống nhất khung pháp lý về tôn giáo ở cấp tỉnh, huyện, xã và thôn bản.

Luật cấm ép buộc người khác theo hoặc từ bỏ tôn giáo hoặc tín ngưỡng.

Nghĩa vụ quân sự là phổ biến và bắt buộc đối với nam giới từ 18 đến 25 tuổi, mặc dù có những trường hợp ngoại lệ. Không có trường hợp ngoại lệ nào liên quan đến niềm tin tôn giáo.

Luật yêu cầu các cá nhân phải đăng ký sinh hoạt tôn giáo tập thể với chính quyền cấp xã nơi đặt “cơ sở sinh hoạt tôn giáo hợp pháp” và quy định hai giai đoạn thể chế hóa đối với các tổ chức tôn giáo muốn tập trung tại một địa điểm xác định để “thực hành nghi lễ thờ cúng, cầu nguyện, hoặc bày tỏ đức tin tôn giáo của họ.” Giai đoạn đầu tiên là “đăng ký hoạt động tôn giáo” với GCRA cấp tỉnh hoặc cấp quốc gia, tùy thuộc vào phạm vi địa lý của các hoạt động của nhóm. Đăng ký hoạt động tôn giáo cho phép nhóm tổ chức nghi lễ tôn giáo, hoạt động tôn giáo; giảng đạo, tổ chức lớp học tôn giáo tại địa điểm đã được phê duyệt; bầu, bổ nhiệm, chỉ định cán bộ; sửa chữa, cải tạo trụ sở; tham gia các hoạt động từ thiện, nhân đạo; tổ chức đại hội để thông qua điều lệ. Để được đăng ký, nhóm phải nộp đơn đăng ký chi tiết với thông tin về học thuyết, lịch sử, quy định, lãnh đạo và thành viên của nhóm, cũng như bằng chứng nhóm có địa điểm họp hợp pháp. Văn phòng GCRA cấp tỉnh có liên quan hoặc MHA – tùy thuộc vào việc nhóm được đề cập đang hoạt động ở một hay nhiều tỉnh – chịu trách nhiệm phê duyệt đơn đăng ký hợp lệ trong vòng 60 ngày kể từ ngày nhận được. Luật pháp yêu cầu văn phòng GCRA cấp tỉnh có liên quan hoặc MHA cung cấp bất kỳ sự từ chối nào bằng văn bản. Văn phòng GCRA cấp tỉnh có liên quan hoặc MHA – tùy thuộc vào việc nhóm được đề cập đang hoạt động ở một hay nhiều tỉnh – chịu trách nhiệm phê duyệt đơn đăng ký hợp lệ trong vòng 60 ngày kể từ ngày nhận được. Luật yêu cầu văn phòng GCRA cấp tỉnh có liên quan hoặc MHA cung cấp bất kỳ sự từ chối nào bằng văn bản. Văn phòng GCRA cấp tỉnh có liên quan hoặc MHA – tùy thuộc vào việc nhóm được đề cập đang hoạt động ở một hay nhiều tỉnh – chịu trách nhiệm phê duyệt đơn đăng ký hợp lệ trong vòng 60 ngày kể từ ngày nhận được. Luật yêu cầu văn phòng GCRA cấp tỉnh có liên quan hoặc MHA cung cấp bất kỳ sự từ chối nào bằng văn bản.

Giai đoạn thứ hai của thể chế hóa là công nhận. Một nhóm tôn giáo có thể xin công nhận sau khi đã hoạt động liên tục ít nhất 5 năm kể từ ngày được “đăng ký hoạt động tôn giáo” chấp thuận. Nhóm tôn giáo bắt buộc phải có hiến chương và nội quy hợp pháp, lãnh đạo có tư cách tốt, không có tiền án tiền sự, tự quản lý tài sản và thực hiện các giao dịch. Để được công nhận, một nhóm phải nộp đơn đăng ký chi tiết cho GCRA cấp tỉnh hoặc cấp quốc gia, tùy thuộc vào phạm vi địa lý của tổ chức. Hồ sơ phải có văn bản đề nghị nêu rõ cơ cấu tổ chức, thành viên, phạm vi địa lý hoạt động, địa điểm đặt trụ sở chính; một bản tóm tắt về lịch sử, tín điều, giáo luật và nghi thứcdanh sách và lý lịch, lý lịch tư pháp, tóm tắt hoạt động tôn giáo của người đại diện và người dự kiến ​​lãnh đạo tổ chức; điều lệ của nhómbản kê khai tài sản hợp pháp của tổ chức; giấy tờ chứng minh về cơ sở hợp pháp để làm trụ sở. Ủy ban nhân dân cấp tỉnh có liên quan hoặc MHA có trách nhiệm phê duyệt hồ sơ hợp lệ để công nhận trong vòng 60 ngày kể từ ngày nhận được. Luật yêu cầu ủy ban nhân dân cấp tỉnh hoặc MHA có liên quan phải đưa ra bất kỳ sự từ chối nào bằng văn bản. Công nhận cho phép nhóm tôn giáo được sinh hoạt tôn giáo theo điều lệ của tổ chức; tổ chức tu hành; xuất bản các văn bản tôn giáo, sách và các ấn phẩm khác; sản xuất, xuất khẩu, nhập khẩu văn hóa phẩm tôn giáo, vật phẩm tôn giáo; cải tạo, nâng cấp, xây dựng mới cơ sở tôn giáo;

Luật quy định các tổ chức tôn giáo và các tổ chức trực thuộc, giáo sĩ và tín đồ của họ có thể nộp đơn khiếu nại hoặc khởi kiện dân sự và hành chính đối với các quan chức hoặc cơ quan chính phủ theo các luật và nghị định có liên quan. Luật cũng quy định các tổ chức và cá nhân tôn giáo có quyền khởi kiện dân sự tại tòa án về hành vi của các nhóm tôn giáo hoặc tín đồ.

Theo luật, tổ chức tôn giáo được định nghĩa là “nhóm tôn giáo đã được cơ quan có thẩm quyền công nhận hợp pháp”. Luật quy định một quy trình riêng cho các nhóm tôn giáo chưa đăng ký, chưa được công nhận để được cấp phép cho các hoạt động tôn giáo cụ thể bằng cách nộp đơn lên ủy ban nhân dân cấp xã. Quy định yêu cầu ủy ban nhân dân trả lời bằng văn bản đối với đơn trong vòng 20 ngày làm việc kể từ ngày nhận được. Luật quy định rằng nhiều hoạt động tôn giáo khác nhau phải được sự chấp thuận hoặc đăng ký trước của cơ quan có thẩm quyền ở cấp trung ương hoặc địa phương. Các hoạt động này bao gồm “các hoạt động tín ngưỡng” (được định nghĩa là các tập tục cộng đồng truyền thống về tổ tiên, anh hùng hoặc thờ cúng dân gian); “Lễ hội tín ngưỡng” lần đầu tiên được tổ chức; việc thành lập, chia, sáp nhập các tổ chức tôn giáo; việc phong chức, bổ nhiệm, hoặc phân công người quản lý tôn giáo (hoặc giáo sĩ có thẩm quyền quản lý); thành lập cơ sở đào tạo tôn giáo; tổ chức các lớp bồi dưỡng tôn giáo; tổ chức các đại hội tôn giáo lớn; tổ chức các sự kiện tôn giáo, giảng đạo, truyền đạo ngoài địa điểm đã được phê duyệt; ra nước ngoài để sinh hoạt tôn giáo, đào tạo; và gia nhập tổ chức tôn giáo nước ngoài.

Một số hoạt động tôn giáo không cần sự chấp thuận trước mà thay vào đó cần phải thông báo cho các cơ quan có thẩm quyền thích hợp. Các hoạt động cần thông báo bao gồm “lễ hội tín ngưỡng” định kỳ hoặc chu kỳ; sa thải giáo sĩ; tiến hành các hoạt động gây quỹ; báo cáo số liệu tuyển sinh tại một trường dòng hoặc trường tôn giáo; sửa chữa, cải tạo cơ sở tín ngưỡng không được coi là di tích lịch sử – văn hóa; phong chức, bổ nhiệm, hoặc chỉ định chức sắc tôn giáo mà không có thẩm quyền hành chính (chẳng hạn như tu sĩ); thuyên chuyển, cách chức người quản lý tôn giáo (hoặc chức sắc có thẩm quyền quản lý); hoạt động tại cơ sở đào tạo tôn giáo đã được phê duyệt; tiến hành các hoạt động tôn giáo thông thường (được định nghĩa là “việc truyền đạo, thực hành các giáo lý và nghi lễ tôn giáo, và quản lý một tổ chức tôn giáo”);

Luật cho phép tù nhân tiếp cận với tư vấn tôn giáo cũng như các tài liệu tôn giáo, kèm theo các điều kiện, trong thời gian bị giam giữ. Nó dành quyền hạn cho chính phủ để hạn chế “sự đảm bảo” của quyền đó. Nghị định 162 quy định người bị giam giữ được sử dụng các tài liệu tôn giáo được xuất bản, lưu hành hợp pháp, phù hợp với các quy định của pháp luật về tạm giữ, tạm giam, trại giam và các hình thức giam giữ khác. Tuy nhiên, việc tù nhân tiếp cận tư vấn và tài liệu tôn giáo không được ảnh hưởng đến quyền của người khác đối với tự do tôn giáo và tín ngưỡng hoặc không tín ngưỡng hoặc trái với các luật liên quan khác. Nghị định nêu rõ các Bộ: Công an, Quốc phòng, Lao động – Thương binh và Xã hội có trách nhiệm hướng dẫn việc quản lý tài liệu tôn giáo và thời gian, địa điểm sử dụng các tài liệu này.

Luật quy định rằng các tổ chức tôn giáo phải tuân theo nhiều luật khác đối với một số hoạt động nhất định. Tổ chức tôn giáo được thực hiện các hoạt động giáo dục, y tế, từ thiện, nhân đạo theo quy định của pháp luật nhưng luật không quy định rõ những hoạt động nào được phép. Ngoài ra, việc xây dựng, cải tạo cơ sở tôn giáo phải tuân thủ quy định của pháp luật về xây dựng, người nước ngoài tham gia hoạt động tôn giáo phải tuân thủ pháp luật về xuất nhập cảnh.

Việc xuất bản, sản xuất, xuất khẩu hoặc nhập khẩu kinh sách tôn giáo phải tuân theo các luật và quy định liên quan đến xuất bản. Pháp luật yêu cầu tất cả các nhà xuất bản phải là tổ chức công hoặc doanh nghiệp nhà nước được cấp phép. Các nhà xuất bản phải nhận được sự chấp thuận trước của chính phủ để xuất bản tất cả các tài liệu, kể cả các văn bản tôn giáo. Theo sắc lệnh, chỉ Nhà xuất bản Tôn giáo mới có thể xuất bản sách tôn giáo, mặc dù điều này không được thực thi trong mọi trường hợp. Bất kỳ hiệu sách nào cũng có thể bán các văn bản tôn giáo được xuất bản hợp pháp và các tài liệu tôn giáo khác.

Hiến pháp quy định chính phủ sở hữu và quản lý tất cả đất đai thay mặt cho người dân. Theo quy định của pháp luật, việc sử dụng đất của các tổ chức tôn giáo phải phù hợp với luật đất đai và các nghị định liên quan. Luật đất đai công nhận rằng các cơ sở tôn giáo và trường học đã được cấp phép có thể nhận quyền sử dụng đất và cho thuê hoặc được giao đất. Luật quy định rõ các cơ sở tôn giáo đủ điều kiện nhận bồi thường của nhà nước nếu đất của họ bị thu hồi thuộc lĩnh vực nổi bật. Luật cho phép ủy ban nhân dân cấp tỉnh thu hồi đất thông qua lĩnh vực tôn giáo để tạo điều kiện cho việc xây dựng cơ sở tôn giáo. Theo luật, ủy ban nhân dân cấp tỉnh có thể cấp giấy chứng nhận quyền sử dụng đất “lâu dài và ổn định” cho các cơ sở tôn giáo nếu họ được phép hoạt động, đất đai không có tranh chấp,

Chính phủ không cho phép các cơ sở tôn giáo trao đổi, chuyển nhượng, cho thuê, tặng cho hoặc thế chấp quyền sử dụng đất của họ. Trong tranh chấp đất đai liên quan đến cơ sở tôn giáo thì Chủ tịch Ủy ban nhân dân cấp tỉnh có thẩm quyền giải quyết. Các bên có thể tranh chấp quyết định của chủ tọa bằng cách khiếu nại đến Bộ Tài nguyên và Môi trường hoặc khởi kiện ra tòa án.

Trên thực tế, nếu một tổ chức tôn giáo chưa được công nhận, các thành viên của giáo đoàn có thể nhận quyền sử dụng đất với tư cách cá nhân.

Việc cải tạo hoặc nâng cấp các cơ sở thuộc sở hữu của các nhóm tôn giáo cần phải thông báo với chính quyền, mặc dù không nhất thiết phải xin phép, tùy thuộc vào mức độ cải tạo.

Chính phủ không cho phép giảng dạy tôn giáo trong các trường công lập và tư thục. Lệnh cấm này áp dụng cho các trường tư do các tổ chức tôn giáo điều hành.

Có những quy định riêng của pháp luật cho phép người nước ngoài cư trú hợp pháp ở trong nước xin phép tiến hành các hoạt động tôn giáo, giảng dạy, tham dự các khóa đào tạo tôn giáo tại địa phương hoặc giảng đạo tại các cơ sở tôn giáo địa phương. Luật yêu cầu các tổ chức hoặc công dân tôn giáo phải được chính phủ cho phép trước khi tổ chức hoặc tiến hành bất kỳ hoạt động tôn giáo nào có sự tham gia của các tổ chức nước ngoài, cá nhân nước ngoài hoặc du lịch nước ngoài. Các quy định cũng bao gồm các yêu cầu đối với người nước ngoài tiến hành các hoạt động tôn giáo trong nước, bao gồm cả những người tham gia đào tạo, phong chức và lãnh đạo tôn giáo, phải xin phép các hoạt động của họ.

Quốc gia này là một bên tham gia Công ước Quốc tế về các Quyền Dân sự và Chính trị.


THỰC HÀNH CỦA CHÍNH PHỦ (Government Practices)

xxx Các tổ chức phi chính phủ (NGO) và các tín đồ tôn giáo đã báo cáo các trường hợp quan chức chính phủ lạm dụng thể xác các cá nhân thuộc các nhóm tôn giáo thiểu số, đặc biệt là các dân tộc thiểu số ở Tây Nguyên và Tây Nguyên, mặc dù không rõ các trường hợp được báo cáo chỉ liên quan đến tôn giáo. Ở Tây Bắc và Tây Nguyên, các nhà lãnh đạo đại diện cho các nhóm tôn giáo đã đăng ký và chưa đăng ký cho biết chính quyền ngày càng sử dụng các biện pháp bất bạo động hoặc ít hung hăng hơn, chẳng hạn như triệu tập đại diện cho các cuộc họp định kỳ hoặc đe dọa hoặc phạt hành chính để gây áp lực buộc họ phải tuân theo các yêu cầu của chính phủ, kể cả tìm kiếm đăng ký và ngừng tụ tập bất hợp pháp. Ngày 3/7, chính quyền địa phương xã Bản Giàng, huyện Tam Đường, tỉnh Lai Châu, xử phạt 21 tín đồ Tin lành H’mong đang tập trung tại một nhà thờ tư gia để làm lễ Chúa Nhật với số tiền 15 triệu đồng (khoảng $640). Vì tôn giáo, sắc tộc và chính trị thường có mối liên hệ chặt chẽ với nhau nên rất khó để phân loại nhiều sự cố chỉ dựa trên bản sắc tôn giáo.

Vào ngày 13 tháng 7, cảnh sát đụng độ với cư dân địa phương, nhiều người thuộc cộng đồng Công giáo, tìm cách ngăn cản việc phá dỡ một con đường ở xã Nghi Thuận, miền trung tỉnh Nghệ An. Cảnh sát đã bắt giữ ít nhất 10 người biểu tình với cáo buộc họ “chống người thi hành công vụ” và “gây rối trật tự công cộng”. Những người biểu tình cho biết họ sợ rằng việc phá hủy con đường sẽ dẫn đến việc mở rộng một khu công nghiệp sẽ lấn chiếm đất của giáo xứ. Chính quyền Nghệ An nói với báo chí rằng việc phá hủy con đường cho một khu công nghiệp được thực hiện đúng quy trình, phục vụ lợi ích công cộng và nhận được sự ủng hộ mạnh mẽ của hầu hết người dân.

Vào tháng 5, chính quyền tỉnh Tuyên Quang đã kết án 15 tín đồ người H’mông của cố Dương Văn Mình, từ hai đến bốn năm tù về tội “chống người thi hành công vụ” và “vi phạm các quy định về an toàn ở nơi tập trung đông người”. ” Các nhà chức trách đã không cho phép những cá nhân này gặp gia đình của họ cho đến sau phiên tòa phúc thẩm của họ vào cuối tháng Bảy. Khi kháng cáo, chính quyền đã giảm án cho họ ba tháng. Được biết, cơ quan chức năng đã gây áp lực buộc các bị cáo không thuê luật sư do gia đình lựa chọn mà thúc giục họ thuê luật sư do cơ quan chức năng chỉ định. Chính quyền đã giam giữ 41 tín đồ Dương Văn Mình trong tổng cộng 42 ngày từ năm 2021 đến năm 2022 tại các trung tâm kiểm dịch COVID-19, nơi những người bị giam giữ cho biết công an đã thẩm vấn họ hàng giờ về các hoạt động tôn giáo của họ và ép buộc họ, bao gồm cả việc đánh đập dã man, để từ bỏ quan hệ với nhóm Dương Văn Mình. Một số tín đồ cho biết cảnh sát đã đánh họ cho đến khi họ ký vào bản thú tội và các tài liệu khác từ bỏ đức tin của mình và đe dọa họ sẽ bị giam giữ thêm trong một trung tâm cách ly mà không cho phép liên lạc với gia đình hoặc bạn bè nếu họ từ chối. GCRA báo cáo rằng chính phủ không coi Dương Văn Minh là một tổ chức tôn giáo và một số thành viên của nhóm đã vi phạm các luật liên quan đến xây dựng, bầu cử, công chức thực thi nhiệm vụ của họ và các biện pháp kiểm soát đại dịch. Một số tín đồ cho biết cảnh sát đã đánh họ cho đến khi họ ký vào bản thú tội và các tài liệu khác từ bỏ đức tin của mình và đe dọa họ sẽ bị giam giữ thêm trong một trung tâm cách ly mà không cho phép liên lạc với gia đình hoặc bạn bè nếu họ từ chối. GCRA báo cáo rằng chính phủ không coi Dương Văn Minh là một tổ chức tôn giáo và một số thành viên của nhóm đã vi phạm các luật liên quan đến xây dựng, bầu cử, công chức thực thi nhiệm vụ của họ và các biện pháp kiểm soát đại dịch. Một số tín đồ cho biết cảnh sát đã đánh họ cho đến khi họ ký vào bản thú tội và các tài liệu khác từ bỏ đức tin của mình và đe dọa họ sẽ bị giam giữ thêm trong một trung tâm cách ly mà không cho phép liên lạc với gia đình hoặc bạn bè nếu họ từ chối. GCRA báo cáo rằng chính phủ không coi Dương Văn Minh là một tổ chức tôn giáo và một số thành viên của nhóm đã vi phạm các luật liên quan đến xây dựng, bầu cử, công chức thực thi nhiệm vụ của họ và các biện pháp kiểm soát đại dịch.

Vào ngày 20 tháng 7, chính quyền đã kết án sáu thành viên của Zen Hermitage on the Edge of the Universe, trước đây gọi là Chùa Peng Lai, từ ba đến năm năm tù vì tội “lạm dụng các quyền tự do dân chủ”. Tòa án kết luận rằng các thành viên Zen Hermitage đã phỉ báng và vu khống một lãnh đạo cấp cao của GHPGVN, Thượng tọa Thích Nhật Từ, và xuyên tạc giáo lý Phật giáo. Các thành viên Zen Hermitage và luật sư của họ lập luận rằng bằng chứng được đưa ra tại phiên tòa là bình luận được đưa ra ngoài ngữ cảnh và các thành viên Zen Hermitage chưa bao giờ tự nhận mình là Phật tử.

Trong giai đoạn điều tra, cảnh sát đã xem xét các cáo buộc rằng các thành viên cộng đồng Zen Hermitage phạm tội loạn luân sau khi một đài truyền hình địa phương phát sóng một bộ phim tài liệu khẳng định những đứa trẻ ở chùa không phải là trẻ mồ côi mà thực sự đang sống với mẹ ruột của chúng trong khuôn viên chùa. Các thành viên của Zen Hermitage báo cáo rằng cảnh sát đã cưỡng bức lấy mẫu DNA của người lớn và trẻ vị thành niên trong cộng đồng ba lần mà không có sự đồng ý của họ. Các thành viên phủ nhận cáo buộc loạn luân, nói rằng các nữ tu không có quan hệ huyết thống với những đứa trẻ, nhưng họ nhận nuôi những đứa trẻ để tạo điều kiện cấp giấy khai sinh để bọn trẻ có thể đi học. Đến cuối năm, cảnh sát không thể xác nhận các báo cáo về tội loạn luân, mặc dù đã tiến hành một cuộc điều tra kéo dài và nhiều cuộc xét nghiệm DNA bắt buộc.

Một nữ tu trong cộng đồng báo cáo rằng công an xã địa phương đã buộc cô phải khám phụ khoa bởi một bác sĩ nam tại một bệnh viện địa phương. Các luật sư của cộng đồng đã đệ đơn khiếu nại về việc khám phụ khoa bắt buộc lên chính quyền trung ương và tỉnh, họ không đưa ra lời giải thích nào cho hành động này mà chuyển vụ việc trở lại cảnh sát địa phương để điều tra. Cảnh sát địa phương được cho là đã chỉ định một trong những sĩ quan đã ép buộc nữ tu này phải trải qua kỳ thi để thẩm vấn bà về khiếu nại của mình. Nữ tu cho biết cảm thấy sợ hãi trước sự hiện diện của viên cảnh sát này và sợ phải trả lời các câu hỏi về khiếu nại của mình.

GCRA báo cáo rằng cuộc điều tra về Zen Hermitage đã được thực hiện theo luật pháp, bao gồm cả xét nghiệm DNA và bác bỏ các cáo buộc về hành vi sai trái của cảnh sát.

Vào ngày 26 tháng 10, chính quyền địa phương ở xã Na Ngoi, huyện Kỳ Sơn, tỉnh Nghệ An, đã bắt giữ ba tín đồ Tin lành người H’mông vì đã quay phim các thành viên khác của cộng đồng địa phương đang gặt lúa trên ruộng của những người theo đạo Tin lành mà không được họ cho phép. Gia đình của những người bị giam giữ cho biết họ tin rằng chính quyền khuyến khích các thành viên khác trong cộng đồng thực hiện việc quay phim. Đến cuối năm, chính quyền đã không thông báo cho các gia đình nơi những người bị giam giữ đang bị giam giữ. Một nhà lãnh đạo tôn giáo trong cộng đồng cho biết đã bị chính quyền địa phương đe dọa bắt giữ và tịch thu gia súc nếu ông không từ bỏ đức tin của mình. Vào tháng 8, chính quyền đã bắt giữ một nhà truyền giáo người H’mông thuộc nhóm Tin lành này khi ông đang trên đường về nhà sau khi tham gia một khóa huấn luyện ở tỉnh Điện Biên. Ở Nghệ An,

Vào tháng Năm, chính quyền đã kết án Christian Y Wo Nie, người dân tộc Ê Đê, bốn năm tù giam vì tội “lạm dụng các quyền tự do dân chủ.” Để chứng minh tội lỗi của anh ta, chính quyền cho biết anh ta đã tham gia khóa đào tạo trực tuyến về nhân quyền và tự do tôn giáo, gửi báo cáo về các vi phạm nhân quyền và tự do tôn giáo của đất nước cho các tổ chức quốc tế và liên hệ với các nhà ngoại giao.

Theo báo cáo, chính quyền địa phương ở một số nơi ở Tây Nguyên đã đe dọa và đe dọa dùng vũ lực đối với thành viên của một số nhóm Tin lành chưa đăng ký đã báo cáo các vi phạm nhân quyền cho các tổ chức phi chính phủ quốc tế hoặc các cơ quan của Liên Hợp Quốc, hoặc kỷ niệm các ngày quốc tế tập trung vào tự do tôn giáo. Các báo cáo cho thấy chính quyền đã gây áp lực buộc các thành viên của các nhóm này phải từ bỏ mối quan hệ của họ với các nhóm tôn giáo chưa đăng ký, những quan chức bị cáo buộc chống đối chính quyền hoặc tham gia một tổ chức tôn giáo đã đăng ký. Ví dụ, ba Cơ đốc nhân dân tộc thiểu số cho biết đã bị công an tỉnh Đắk Lắk triệu tập, bắt giữ và phạt tiền vào tháng 5 và tháng 6 liên quan đến thắc mắc về việc đăng ký nhóm tôn giáo, kỷ niệm Ngày Tự do Tôn giáo Quốc tế năm 2021 và liên lạc với các tổ chức phi chính phủ về tự do tôn giáo quốc tế.

Theo báo cáo, các quan chức chính phủ ở các vùng khác nhau của đất nước vẫn tiếp tục theo dõi, thẩm vấn, bắt giữ tùy tiện và phân biệt đối xử với một số cá nhân, ít nhất một phần là do tín ngưỡng hoặc liên kết tôn giáo của họ. Phần lớn nạn nhân của các vụ việc được báo cáo là thành viên của các nhóm chưa đăng ký tham gia vào các hoạt động vận động chính trị hoặc nhân quyền hoặc có quan hệ với các cá nhân và tổ chức ở nước ngoài thẳng thắn và chỉ trích chính quyền. Đã có báo cáo về việc chính quyền địa phương cấm và phá rối các cuộc tụ họp và tịch thu các ấn phẩm của các nhóm tôn giáo khác nhau. Những tổ chức này bao gồm những tổ chức lâu đời như Giáo hội Công giáo và những tổ chức ít được biết đến và chưa đăng ký như Hòa Hảo Thuần túy ở An Giang, Nghĩa Quan Đạo ở Thừa Thiên Huế, Hội thánh Tin Lành Đấng Christ ở Đắc Lắc và Phú Yên, và Pháp Luân Công ở Lâm Đồng,

Trong năm, công an địa phương ở Lâm Đồng và Bình Dương đã ngăn cản các cuộc tụ tập của các học viên Pháp Luân Công và tịch thu ấn phẩm cùng các vật dụng khác của họ. Cảnh sát địa phương đã triệu tập một số học viên đến đồn cảnh sát địa phương để thẩm vấn hoặc phạt họ. Vào ngày 13 tháng 2, công an huyện Cư Mgar, tỉnh Đắk Lắk, đã phạt bốn học viên Pháp Luân Công vì phát tán các ấn phẩm bất hợp pháp. Vào tháng 4 và tháng 5, nhiều học viên Pháp Luân Công tại Quảng trường Lâm Viên, Đà Lạt, đã báo cáo rằng các quan chức an ninh địa phương đã phá rối buổi lễ của họ, và đôi khi lăng mạ và tấn công họ. Mặc dù các quan chức an ninh địa phương đã chấm dứt hành vi sách nhiễu này sau khi các học viên khiếu nại với công an tỉnh và Bộ Công an, các học viên cho biết các cá nhân mặc thường phục vẫn tiếp tục can thiệp.

Theo báo cáo của tổ chức phi chính phủ Boat People SOS, trong năm có ít nhất 95 vụ công an địa phương triệu tập, thẩm vấn, sách nhiễu hoặc đe dọa các thành viên của Hội Thánh Tin Lành Đấng Christ, Hội Thánh Truyền Giáo Tin Mừng, Hội Thánh Degar Quốc Tế, và các hội thánh khác. nhà thờ tư gia, tại đồn cảnh sát địa phương hoặc nơi cư trú của họ. Tổ chức phi chính phủ Boat People SOS cho biết trong một số trường hợp, cảnh sát địa phương buộc các cá nhân phải trình diện tại đồn cảnh sát và sau đó thẩm vấn họ trong nhiều giờ trước khi thả họ ra mà không bị buộc tội. Các nhà chức trách được cho là đã yêu cầu những người bị giam giữ ngừng liên kết với các nhóm tôn giáo chưa đăng ký và không được cung cấp các báo cáo “tiêu cực” cho các tổ chức quốc tế. Công an địa phương trong một số trường hợp yêu cầu một số tín đồ tôn giáo phải xin phép chính quyền trước khi đi ra ngoài xã của họ.

Một thành viên của Hội thánh Degar Quốc tế ở tỉnh Gia Lai cho biết trong năm đó, anh ấy đã bị công an thẩm vấn, giam giữ và đánh đập nhiều lần trong khi chính quyền liên tục yêu cầu anh ấy từ bỏ hội thánh của mình. Anh ấy nói rằng vào tháng 8, cảnh sát đã đốt Kinh thánh và các tài liệu tôn giáo khác của anh ấy và đặt than hồng lên mặt anh ấy. Anh ta cũng cho biết cảnh sát đã treo anh ta lên trần nhà và đánh anh ta bằng gậy trong nhiều giờ.

Vào tháng 6, công an địa phương ở tỉnh Đắk Lắk đã bắt giữ và thẩm vấn ba Cơ đốc nhân người dân tộc thiểu số sau khi họ yêu cầu chính quyền địa phương cung cấp thông tin về cách đăng ký hợp pháp hội thánh tư gia của họ.

Vào tháng 7, cảnh sát đã giam giữ và thẩm vấn Nguyễn Xuân Mai, thành viên Cao Đài thuần túy năm 1926 khi bà trở về từ hội nghị thượng đỉnh về tự do tôn giáo quốc tế ở Washington, DC. trong thời gian đó họ lấy điện thoại di động của cô, kiểm tra tin nhắn, in tất cả email của cô và buộc cô ký vào các văn bản tuyên bố rằng cô sẽ không liên lạc với các tổ chức quốc tế, trước khi thả cô.

Vào tháng 11, nhà sáng lập Phật giáo An Đàn Đại Đạo Phan Văn Thu đã chết trong Nhà tù Gia Trung ở tỉnh Gia Lai khi đang thụ án chung thân vì các tội danh liên quan đến an ninh quốc gia liên quan đến các hoạt động tôn giáo. Gia đình anh cho biết chính quyền từ chối cung cấp cho anh sự chăm sóc y tế thích hợp và không đáp ứng đầy đủ các yêu cầu điều trị của anh.

Năm thứ tư liên tiếp, chính quyền không công nhận tổ chức tôn giáo mới nào. Nhiều nhóm tôn giáo tiếp tục phản ánh việc đăng ký sinh hoạt tôn giáo tập thể với chính quyền địa phương còn gặp nhiều khó khăn. Một số nhóm tôn giáo lâu đời và được công nhận như Giáo hội Công giáo đã báo cáo những thách thức trong nỗ lực thành lập giáo xứ mới ở Tây Bắc Tây Nguyên. Các nhóm tôn giáo đã đăng ký và chưa đăng ký tiếp tục cho biết rằng các cơ quan chính phủ đôi khi không trả lời các đơn đăng ký hoặc yêu cầu phê duyệt cho các hoạt động tôn giáo trong khoảng thời gian quy định, nếu có, và thường không nêu rõ lý do từ chối theo yêu cầu của pháp luật. Trong những trường hợp khác, các nhóm tôn giáo không biết rằng họ đã được địa phương chấp thuận cho các hoạt động tôn giáo. Một số chính quyền địa phương được cho là đã yêu cầu các tài liệu hoặc thông tin vượt quá những gì được pháp luật quy định. Một số nhà lãnh đạo tôn giáo cho biết chính quyền đôi khi gạ gẫm hối lộ để tạo điều kiện phê duyệt đơn đăng ký.

Theo GCRA, đến cuối năm, chính quyền đã cấp hơn 3.700 đăng ký thực hành tôn giáo tập thể (điểm nhóm) trên cả nước, trong đó có 67 đăng ký cho người nước ngoài cư trú hợp pháp tại Việt Nam. GCRA không báo cáo số liệu thống kê cấp tỉnh. Bộ Công an ước tính có khoảng 70 nhóm Tin lành với gần 200.000 thành viên hoạt động ngoài khuôn khổ pháp luật do LBR quy định. Các nhóm này không tìm kiếm cũng như không nhận được giấy chứng nhận đăng ký hoặc công nhận trong năm.

Luật quy định nhóm tôn giáo chưa đăng ký phải có cơ sở pháp lý để thực hành tôn giáo tập thể mới đủ điều kiện đăng ký. Nhiều nhà lãnh đạo tôn giáo chỉ ra rằng họ không thể xin được giấy chứng nhận rằng họ có cơ sở hợp pháp vì các nhóm tôn giáo chưa đăng ký không thể mua hoặc thuê tài sản. Có báo cáo rằng chính quyền đã can thiệp với chủ sở hữu tài sản hoặc văn phòng công chứng để ngăn chặn các nhóm tôn giáo chưa đăng ký đảm bảo cơ sở hợp pháp hoặc lấy giấy chứng nhận cho thấy họ có cơ sở hợp pháp. Do các rào cản pháp lý và hành chính đối với việc mua hoặc thuê tài sản dưới danh nghĩa của các nhóm tôn giáo, đã có báo cáo về việc các nhóm tôn giáo mua hoặc thuê tài sản riêng của các thành viên của họ như một chiến lược giảm thiểu.

Các nhà chức trách cho rằng sự chậm trễ và từ chối đơn đăng ký là do người nộp đơn điền sai biểu mẫu hoặc cung cấp thông tin không đầy đủ. Các nhóm tôn giáo cho biết quá trình đăng ký nhóm hoặc thông báo với chính quyền về các hoạt động ở các địa điểm mới hoặc vùng sâu vùng xa đặc biệt khó khăn. Một số nhóm tôn giáo báo cáo rằng chính quyền khuyến khích họ đăng ký làm chi nhánh của các nhóm tôn giáo được công nhận thay vì đăng ký làm nhóm mới.

Các quan chức của GCRA tuyên bố rằng các quan chức chính phủ đã hỗ trợ các nhóm tôn giáo chưa đăng ký điều hướng các thủ tục quan liêu cần thiết để đăng ký bằng cách sử dụng các tính năng như cổng thông tin tương tác trên trang web của GCRA cho phép các tổ chức tôn giáo theo dõi tình trạng đệ trình tài liệu của họ. Tuy nhiên, GCRA thừa nhận cổng thông tin điện tử không hữu ích đối với các nhóm tôn giáo ở vùng sâu vùng xa, vốn thường thiếu các kỹ năng kỹ thuật để sử dụng các biểu mẫu kỹ thuật số do chính phủ cung cấp. GCRA tiếp tục cung cấp đào tạo cấp tỉnh để tạo điều kiện đăng ký các nhóm tôn giáo tại địa phương.

Trong một số trường hợp, chính quyền địa phương sách nhiễu các thành viên của hội thánh địa phương chưa đăng ký. Đã có nhiều báo cáo về sự sách nhiễu như vậy từ các Cơ đốc nhân dân tộc thiểu số thuộc các giáo hội độc lập như Hội thánh Tin lành Đấng Christ, Hội thánh Truyền giáo Tin lành và Hội thánh tư gia độc lập ở Đắk Lắk và Phú Yên. Nhiều báo cáo cho biết chính quyền đã triệu tập các thành viên của các nhà thờ không đăng ký đến đồn công an, nơi công an yêu cầu họ rời bỏ các nhà thờ không đăng ký của họ để gia nhập Hội thánh Tin lành Việt Nam do nhà nước hậu thuẫn. Các Kitô hữu dân tộc thiểu số cũng cho biết cảnh sát đã ngăn cản họ tụ tập trong các sự kiện tôn giáo quan trọng hoặc buộc họ phải tháo đồ trang trí cho lễ Giáng sinh. Cảnh sát được cho là đã hạn chế việc di chuyển của họ khi một phái đoàn quốc tế đến thăm đất nước này. Hội Thánh Tin Lành Việt Bắc (ECVN) báo cáo rằng việc được công nhận các hội thánh địa phương vẫn còn tốn nhiều thời gian, mặc dù nhiều hội thánh trong số đó đã hoạt động ổn định trong nhiều năm mà không có xác nhận đăng ký chính thức và theo quan điểm của họ, đã đáp ứng đầy đủ các yêu cầu. yêu cầu đăng ký. Theo ECVN, trong số 1.300 chi nhánh địa phương và điểm họp, chính phủ đã đăng ký 42 chi nhánh địa phương và 800 điểm họp, tăng 19 chi nhánh địa phương và 300 điểm họp so với năm trước. ECVN cho biết họ gặp khó khăn trong việc đăng ký điểm họp với chính quyền địa phương ở tỉnh Nghệ An và Điện Biên. mặc dù nhiều người trong số họ đã hoạt động ổn định trong nhiều năm mà không có xác nhận chính thức về việc đăng ký và theo quan điểm của họ, họ đã đáp ứng đầy đủ các yêu cầu đăng ký. Theo ECVN, trong số 1.300 chi nhánh địa phương và điểm họp, chính phủ đã đăng ký 42 chi nhánh địa phương và 800 điểm họp, tăng 19 chi nhánh địa phương và 300 điểm họp so với năm trước. ECVN cho biết họ gặp khó khăn trong việc đăng ký điểm họp với chính quyền địa phương ở tỉnh Nghệ An và Điện Biên. mặc dù nhiều người trong số họ đã hoạt động ổn định trong nhiều năm mà không có xác nhận chính thức về việc đăng ký và theo quan điểm của họ, họ đã đáp ứng đầy đủ các yêu cầu đăng ký. Theo ECVN, trong số 1.300 chi nhánh địa phương và điểm họp, chính phủ đã đăng ký 42 chi nhánh địa phương và 800 điểm họp, tăng 19 chi nhánh địa phương và 300 điểm họp so với năm trước. ECVN cho biết họ gặp khó khăn trong việc đăng ký điểm họp với chính quyền địa phương ở tỉnh Nghệ An và Điện Biên.

Trong năm, VBC đã nộp khoảng 40 yêu cầu đăng ký sinh hoạt tôn giáo tập thể ở các tỉnh miền núi phía bắc, nhưng rất ít thành công, mặc dù nhóm đã cố gắng tạo điều kiện thuận lợi cho các đơn đăng ký địa phương bằng cách chuyển các đơn đăng ký thông qua lãnh đạo nhà thờ đến GCRA ở Hà Nội. VBC đã báo cáo những khó khăn trong việc đăng ký tại các tỉnh Sơn La, Lào Cai, Điện Biên và Yên Bái. Mặc dù không đăng ký, nhiều điểm nhóm trong số này vẫn có thể tiến hành thực hành tôn giáo tập thể mà không gặp vấn đề gì.

Các nhà chức trách yêu cầu hầu hết, nếu không muốn nói là tất cả, những người nộp đơn đăng ký hoạt động tôn giáo hoặc công nhận tổ chức của họ phải đưa vào đơn của họ ngôn ngữ nêu rõ tổ chức tôn giáo sẽ phù hợp với hệ tư tưởng chính trị của quốc gia. Ví dụ, Giáo hội Công giáo sử dụng khẩu hiệu “Sống phúc âm giữa dân tộc,” trong khi Giáo hội Công giáo Việt Nam sử dụng “đạo pháp, dân tộc và chủ nghĩa xã hội”. Các nhóm tôn giáo tiếp tục công khai khẩu hiệu sau khi đăng ký và được công nhận.

Các nhà chức trách tiếp tục áp đặt cơ cấu quản lý cấp trên cứng nhắc đối với các tổ chức tôn giáo, theo báo cáo từ các nhà lãnh đạo tôn giáo địa phương. Theo các đại diện cộng đồng tôn giáo, chính quyền muốn có cơ chế phân cấp hai cấp, từ trên xuống để kiểm soát tốt hơn tổ chức tôn giáo và các tổ chức trực thuộc thông qua cơ cấu hành chính nội bộ của nhóm tôn giáo.

Theo các nhà lãnh đạo Công giáo, các giáo xứ ở vùng sâu vùng xa hoặc có đa số người dân tộc thiểu số tiếp tục gặp khó khăn trong việc đăng ký với chính quyền cấp tỉnh do việc áp dụng luật pháp quốc gia không thống nhất. Các nhà lãnh đạo Công giáo báo cáo rằng các khu vực có nhiều vấn đề nhất là ở Tây Nguyên (các tỉnh Gia Lai, Đắk Lắk, Đắk Nông, Kon Tum và Lâm Đồng) và Tây Bắc, bao gồm các tỉnh Hòa Bình, Sơn La, Lào Cai và Yên Bái .

Theo các nhà lãnh đạo tôn giáo địa phương, các nhóm Tin lành cũng gặp phải sự giải thích và thực thi pháp luật không nhất quán của chính quyền khi cố gắng đăng ký các hội thánh địa phương của họ. Chẳng hạn, chính quyền địa phương ở tỉnh Điện Biên tiếp tục từ chối đơn đăng ký của một giáo đoàn Ngũ Tuần độc lập ở xã Noong Luông, huyện Điện Biên, tỉnh Điện Biên, cho rằng giáo đoàn này trực thuộc một nhóm tôn giáo không được công nhận. Tuy nhiên, lãnh đạo tôn giáo của nhóm Ngũ Tuần cho biết luật không yêu cầu một giáo đoàn địa phương phải liên kết với một tổ chức được công nhận để nhận đăng ký. Người lãnh đạo cũng lưu ý rằng các thành viên đã thực hành đức tin của họ tại hội thánh địa phương gần 30 năm trước khi nộp đơn đăng ký vào tháng 4 năm 2017.

Đã có báo cáo về việc chính quyền địa phương yêu cầu danh sách tất cả các thành viên và tiểu sử của họ từ các nhóm tôn giáo xin đăng ký. Các nhà lãnh đạo tôn giáo bày tỏ lo ngại rằng các danh sách này, vốn không được pháp luật yêu cầu, sẽ được sử dụng để nhắm vào các thành viên nhằm mục đích quấy rối hoặc hạn chế khả năng đăng ký thành viên mới của các nhóm trong tương lai. Một mục sư thuật lại rằng khi ông cố gắng đăng ký một điểm nhóm mới cho hội thánh của mình, chính quyền địa phương đã yêu cầu một danh sách các thành viên trong hội thánh của ông. Mục sư sau đó biết rằng những chuyến thăm sau đó của cảnh sát tới các thành viên của nhà thờ đã ngăn cản những người khác tham gia hội thánh của ông.

VBC cho biết chính quyền đã không chấp thuận yêu cầu đăng ký cho các hội thánh địa phương mới ở Thanh Hóa, Hà Nội, Hải Phòng, Quảng Ninh, Hải Dương và Tây Bắc.

Các chức sắc tôn giáo cho biết các cơ quan chức năng trung ương tiếp tục từ chối đơn xin hoạt động tôn giáo của một số nhóm Tin lành: Hội thánh VBC, Hội thánh Trưởng lão Thống nhất tại Việt Nam và Hội thánh Tin lành Toàn vẹn Việt Nam. Những người ủng hộ tự do tôn giáo cho rằng yếu tố quyết định việc chính quyền địa phương có chấp thuận đơn đăng ký hay không có liên quan chặt chẽ hơn đến quan điểm của các nhóm tôn giáo về chính trị hơn là về giáo điều tôn giáo hoặc các yêu cầu pháp lý. GCRA tiếp tục từ chối quyền truy cập của công chúng vào các đơn đăng ký đang chờ xử lý.

Vào tháng 9, công an thành phố Hải Phòng đã ra thông báo khuyến cáo người dân về việc “Hội thánh Giê-su” đang hoạt động không phép ở nhiều địa phương và khuyến cáo người dân không được tham gia nhóm này, gọi đây là “tà đạo”. Hội thánh do một người dân tộc H’mông người Lào hiện đang định cư ở nước ngoài thành lập vào khoảng năm 2017, tập trung ở các tỉnh Điện Biên, Lai Châu, Sơn La, Lào Cai, Yên Bái, Thanh Hóa.

Các chức sắc tôn giáo cho biết chính quyền địa phương tiếp tục cản trở việc phân công, thuyên chuyển chức sắc tôn giáo đến các hội thánh địa phương chưa đăng ký, đặc biệt là các chức sắc tôn giáo được cử đi tỉnh ngoài tỉnh hoặc các chức sắc lãnh đạo mà chính quyền cho là thẳng thắn về các vấn đề chính trị xã hội.

Có thông tin cho rằng chính quyền đã can thiệp vào việc bầu cử hoặc bổ nhiệm lãnh đạo của một số tổ chức tôn giáo trong năm. Những biện pháp can thiệp này bao gồm việc chính quyền kiểm tra danh sách các ứng cử viên, đặt câu hỏi cho các ứng cử viên và gây áp lực buộc các nhà lãnh đạo của các tổ chức tôn giáo phải chấp nhận các ứng cử viên mà chính phủ cho là chấp nhận được.

Các nhà chức trách đã giám sát, ngăn chặn hoặc làm gián đoạn các cuộc tụ họp của một số nhóm chưa đăng ký và sách nhiễu các thành viên của họ, bao gồm thông qua việc tịch thu tài sản, đe dọa, thẩm vấn và hạn chế việc di chuyển của họ.

Đầu năm, nhiều nhóm tôn giáo đã hủy bỏ các nghi lễ và dịch vụ tôn giáo hoặc tiến hành trực tuyến do đại dịch COVID-19. Đã có báo cáo về việc chính quyền cản trở các cuộc tụ họp vi phạm các hạn chế về đại dịch, bao gồm cả các cuộc tụ họp tôn giáo. Lãnh đạo của một số nhóm tôn giáo cho biết họ tin rằng các quan chức chính phủ đã tự ý áp dụng mức độ giám sát cao hơn khi thực thi các hạn chế về sức khỏe cộng đồng đối với các cuộc tụ họp của các nhóm tôn giáo.

Các nhà chức trách đã cấm các mục sư và thành viên của Revival Ekklisia Mission Church tụ tập vào tháng 5 năm 2021 trong khi họ điều tra một loạt các trường hợp COVID-19 trong hội thánh. Mặc dù các nhà chức trách đã đình chỉ cuộc điều tra vào tháng 1, nhưng đến cuối năm, họ vẫn chưa khôi phục quyền tụ tập của nhóm, mặc dù các quan chức chính phủ nói rằng họ sẽ làm như vậy nhiều lần trong năm. Vào tháng 9, chính quyền địa phương, với lý do vi phạm vì tụ tập mà không có giấy phép, đã phạt các mục sư nhà thờ vì đã phân phát đồ dùng học tập cho trẻ em nghèo. Cảnh sát địa phương đã giám sát nhà của những người đứng đầu giáo đoàn và thẩm vấn họ về các cuộc gặp với đại diện chính phủ nước ngoài. GCRA cho biết các thủ tục pháp lý chống lại nhóm đã được tiến hành theo luật.

Ngày 20/2, Chủ tịch Đảng ủy xã Vụ Bản Phạm Hồng Đức và Phó Chủ tịch UBND thị trấn Vụ Bản Phạm Văn Chiến (huyện Lạc Sơn, tỉnh Hòa Bình) đã phá rối thánh lễ do Tổng giám mục Công giáo Hà Nội Vũ Văn Thiên chủ tế, báo chí đưa tin. để thực thi các hạn chế về sức khỏe cộng đồng và vì thánh lễ được tổ chức ở một địa điểm chưa đăng ký. Các nhà lãnh đạo nhà thờ báo cáo rằng các quan chức đã tịch thu micrô từ bục giảng, một khu vực mà những người thờ phượng coi là thiêng liêng. GCRA cho biết chính phủ đã khiển trách và thuyên chuyển các quan chức liên quan.

Sau cái chết của Dương Văn Minh vào tháng 12 năm 2021, chính quyền địa phương ở các tỉnh Tuyên Quang, Bắc Cạn, Cao Bằng và Thái Nguyên đã ngăn cản các cuộc tụ họp cuối tuần của những người theo ông ta trong suốt cả năm. Công an địa phương đã thiết lập các điểm kiểm tra gần các điểm tụ tập của tín đồ và đe dọa những người tìm cách vào trong nhiều tháng sau cái chết của Minh. Có báo cáo về việc các quan chức địa phương đánh đập và đe dọa giam giữ những người theo Dương Văn Mình phản đối sự can thiệp của chính quyền. Theo truyền thông nhà nước, trong suốt một năm sau cái chết của Dương Văn Minh, các quan chức nhà nước đã chỉ đạo chính quyền địa phương “đàn áp” đức tin của Dương Văn Mình. Một trang tin do Bộ Công an điều hành hồi tháng 7 tuyên bố mục tiêu của họ là “đấu tranh, ngăn chặn và tiến tới loại bỏ tổ chức bất hợp pháp Dương Văn Mình” ở tỉnh Bắc Kạn. Vào tháng Tám,

Các nhà lãnh đạo tôn giáo ở khu vực đô thị cho biết chính quyền thường cho phép họ hành nghề miễn là họ tuân thủ các yêu cầu pháp lý và hành chính áp dụng cho các tổ chức tôn giáo. Các hệ phái tôn giáo không được công nhận hoạt động ở Tây Nguyên và Tây Bắc và ở một số vùng của Đồng bằng sông Cửu Long – đặc biệt là những nơi có chủ yếu là người dân tộc thiểu số theo dõi – có nhiều khả năng báo cáo sự sách nhiễu từ các quan chức chính phủ. Các giáo phái tôn giáo được công nhận ở những khu vực này đã báo cáo sự phát triển nhanh chóng và nhìn chung ít vấn đề hơn với các quan chức. Nhiều thành viên của các nhóm tôn giáo là mục tiêu sách nhiễu cũng tham gia vào các hoạt động vận động nhân quyền hoặc có liên hệ với các cá nhân và tổ chức chỉ trích chính quyền. Chính quyền trung ương bác bỏ mọi cáo buộc lạm dụng tự do tôn giáo; không có báo cáo công khai nào cho thấy chính quyền áp dụng các biện pháp kỷ luật đối với các quan chức chính phủ vi phạm các biện pháp bảo vệ tự do tôn giáo được pháp luật bảo đảm.

Không có quy định rõ ràng về biểu hiện tôn giáo trong quân đội, khiến các chỉ huy đơn vị cá nhân có quyền tự do quyết định. Theo các nhà lãnh đạo tôn giáo của nhiều tín ngưỡng, chính phủ không cho phép các thành viên của quân đội thực hành các nghi lễ tôn giáo bất cứ lúc nào khi đang tại ngũ; các thành viên quân đội được yêu cầu nghỉ phép cá nhân để làm như vậy. Tuy nhiên, các phương tiện truyền thông nhà nước đưa tin các quan chức quân đội cầu nguyện cho hòa bình và hạnh phúc khi đến thăm các ngôi chùa.

Các nam Phật tử Khmer Krom theo truyền thống đã vào tu viện trong khoảng thời gian ít nhất một tháng trước tuổi 20. Các tín đồ báo cáo rằng việc bắt buộc phải nhập ngũ mà không có khả năng thực hiện nghĩa vụ thay thế đã cản trở nghi thức tôn giáo truyền thống này.

Theo các tu sĩ Đan viện Thiên An tỉnh Thừa Thiên, Huế, mối quan hệ giữa đan viện và lãnh đạo tỉnh được cải thiện hơn so với những năm trước. Chính quyền tỉnh đã gặp gỡ các nhà lãnh đạo của tu viện trong năm để thảo luận về tranh chấp đất đai lâu dài; vấn đề vẫn chưa được giải quyết vào cuối năm.

Nhiều mục sư được thụ phong đã tiến hành công việc mục vụ, mặc dù chưa hoàn thành các thủ tục giấy tờ theo quy định của pháp luật để được chính phủ công nhận là giáo sĩ. Ví dụ, ECVN ước tính chỉ có khoảng 1/5 số mục sư của họ được chính phủ công nhận.

Theo các thành viên trong gia đình, các tù nhân Công giáo Lê Đình Lượng ở Trại giam Nam Hà, tỉnh Hà Nam, Nguyễn Năng Tĩnh ở Trại giam số 5, tỉnh Thanh Hóa và tù nhân Tin lành Nguyễn Trung Tôn ở Nhà tù Gia Trung, tỉnh Gia Lai, đã được tiếp cận tốt hơn với các Kinh thánh và các tài liệu tôn giáo khác. Vào tháng 11, các quan chức nhà tù cho biết các tù nhân có quyền truy cập vào các tài liệu tôn giáo trong thư viện.

Theo gia đình ông Truyền, chính quyền tại Nhà tù An Điềm ở tỉnh Quảng Nam đã từ chối trao cho Phật tử Hòa Hảo Nguyễn Bắc Truyển các bản kinh gốc của đạo Hòa Hảo. Thay vào đó, họ cung cấp cho ông một phiên bản đã chỉnh sửa do nhóm Hòa Hảo do nhà nước bảo trợ xuất bản. Các thành viên gia đình báo cáo rằng các quan chức nhà tù đã không cung cấp cho Truyền và các tù nhân Phật giáo Hòa Hảo khác đủ thức ăn phù hợp với chế độ ăn chay bắt buộc của tôn giáo họ.

Vào ngày 22 tháng 8, công an địa phương ngăn chặn người dân tộc thiểu số Tin Lành ở Tây Nguyên và người theo đạo Cao Đài ở An Giang cử hành Ngày Quốc tế tưởng niệm các nạn nhân bị bạo hành vì tôn giáo hoặc tín ngưỡng của họ.

Các nhà chức trách cho phép các nhóm Công giáo, Tin lành, Hồi giáo, Baha’i và Phật giáo cung cấp giáo dục tôn giáo cho các tín đồ tại các cơ sở của họ, và các nhà lãnh đạo tôn giáo ghi nhận số lượng đăng ký tham gia các chương trình giáo dục này tăng lên trong những năm gần đây. Các thiền sinh tiếp tục tham gia các buổi đào tạo trực tuyến về triết học Phật giáo căn bản khi nhiều chùa không thể tổ chức đào tạo trực tiếp do dịch COVID-19.

Mặc dù luật cấm xuất bản bất kỳ tài liệu nào, kể cả tài liệu tôn giáo, mà không có sự chấp thuận của chính phủ, nhưng một số nhà xuất bản tư nhân, không có giấy phép vẫn tiếp tục in và phân phối không chính thức các văn bản tôn giáo mà không có sự can thiệp tích cực của chính phủ. Các nhà xuất bản được cấp phép khác đã in sách về tôn giáo. Các nhà xuất bản được phép in Kinh Thánh bằng tiếng Việt và các ngôn ngữ khác, bao gồm tiếng Hoa, tiếng Ê Đê, tiếng Jarai, tiếng Banar, tiếng M’nông, tiếng H’mông, tiếng C’ho và tiếng Anh. Các văn bản đã xuất bản khác bao gồm các tác phẩm liên quan đến thờ cúng tổ tiên, Phật giáo, Cơ đốc giáo, Hồi giáo và Cao Đài.

Trong tháng 4, Bộ Công an phối hợp với GCRA cung cấp khoảng 4.400 bản sao của 17 danh hiệu tôn giáo cho 54 trại giam trên cả nước. Các ấn phẩm được phân phối bao gồm các văn bản tôn giáo, trong đó có Kinh thánh và một số văn bản Phật giáo, và các ấn phẩm về luật và chính sách liên quan đến tôn giáo của đất nước.

Các nguồn truyền thông tiếp tục đưa tin về căng thẳng và tranh chấp giữa người Công giáo và chính quyền ở nhiều khu vực, bao gồm Hà Nội, Hòa Bình, Thanh Hóa, Nghệ An, Hà Tĩnh, Quảng Bình, Thừa Thiên Huế và Bình Thuận, chủ yếu liên quan đến tranh chấp đất đai hoặc liên quan đến hoạt động của các nhóm bênh vực nhân quyền và môi trường.

Đầu tháng 11, chính quyền Hà Nội đã triển khai hàng trăm cảnh sát đến thôn Hoành, xã Đồng Tâm, Hà Nội, để hỗ trợ cải tạo ngôi nhà chung, một không gian cộng đồng do chính quyền quản lý. Nhiều giáo dân Công giáo phản đối việc cải tạo, cho rằng ngôi nhà chung nằm trên đất của Nhà thờ Công giáo. Các sĩ quan cảnh sát đã thiết lập các trạm kiểm soát trong khu vực và hạn chế những người biểu tình đến nơi ở của họ trong giờ làm việc trong nhiều ngày để đảm bảo họ không làm gián đoạn việc cải tạo.

Những người ủng hộ Dương Văn Minh cho biết chính quyền địa phương ở các tỉnh Tuyên Quang, Bắc Cạn, Thái Nguyên và Cao Bằng đã phá hủy ít nhất 30 Nhà Đồn lịch sử, công trình kiến ​​trúc nhỏ dùng để đựng đồ tang lễ, kể từ tháng 12 năm 2021. Đến cuối năm, chỉ còn một bàn thờ, ở huyện Đồng Hỷ, tỉnh Thái Nguyên, còn nguyên vẹn. Các quan chức địa phương ở bốn tỉnh này cũng gây áp lực cho những người theo Dương Văn Minh để dỡ bỏ bàn thờ của họ, được thiết kế theo chỉ dẫn của Dương Văn Minh. Trong nhiều trường hợp, cán bộ địa phương đột nhập vào nơi ở của tín đồ, phá hủy bàn thờ và thay thế bằng chân dung của Hồ Chí Minh. Một số tín đồ báo cáo rằng các quan chức địa phương tiếp tục kiểm tra nhà của họ để xác nhận các bàn thờ vẫn chưa được xây dựng lại. Có báo cáo cho biết các quan chức địa phương đã tịch thu đồ tang lễ và phá rối các đám tang được tiến hành theo chỉ thị của Dương Văn Minh.

Chính quyền cấp tỉnh và địa phương tiếp tục thực thi quyền hạn đối với đất đai, bao gồm cả đất do các tổ chức tôn giáo chiếm giữ, nhân danh các dự án phát triển kinh tế và xã hội. Chính quyền tiếp tục nhiều dự án đòi hỏi phải thu hồi quyền sử dụng đất và phá dỡ tài sản của các tổ chức và cá nhân tôn giáo trên cả nước. Một số chức sắc tôn giáo cho biết chính quyền đã không can thiệp một cách minh bạch, công bằng hoặc hiệu quả vào nhiều vụ tranh chấp đất đai có liên quan đến tổ chức tôn giáo hoặc tín đồ, và trong hầu hết các trường hợp này, tổ chức tôn giáo hoặc tín đồ không thành công trong việc giữ lại quyền sử dụng đất. Những tranh chấp như vậy liên quan đến các tổ chức tôn giáo đã được công nhận, đã đăng ký và chưa đăng ký.

Các phương tiện truyền thông nhà nước và các trang web ủng hộ chính phủ cáo buộc rằng các linh mục Công giáo ở nhiều giáo xứ đã chiếm giữ trái phép hoặc thúc giục giáo dân của họ sử dụng hoặc chiếm dụng đất trái phép. Vào tháng 9, khi ông Nguyễn Đình Thục, chánh xứ Lộc Mỹ, Giáo phận Vinh, xây dựng một sân chơi cho trẻ em gần nhà thờ, chính quyền huyện Nghi Lộc, tỉnh Nghệ An, cáo buộc ông lấn chiếm hành lang an toàn của một con đập. Theo các quan chức nhà thờ, khu đất này là một vùng đất ngập nước mà người dân thường vứt rác. Mặc dù từ đầu năm, các quan chức nhà thờ đã thông báo cho chính quyền xã trước khi san lấp mặt bằng, nhưng chính quyền chỉ cảnh báo bằng miệng về những lo ngại của họ sau khi sân chơi được hoàn thành.

Chính quyền đã cảnh báo các nhà sư của GHPGVNTN chùa Thiên Quang ở tỉnh Bà Rịa-Vũng Tàu rằng họ có kế hoạch phá dỡ chùa để xây dựng một con kênh. Chính quyền từ chối cấp giấy phép cho các nhà sư duy trì và cải tạo cơ sở vật chất của chùa. Vào ngày 10 tháng 11, chính quyền địa phương đã ngăn cản các nhà sư Thiên Quang sửa chữa mái nhà, và 50 cảnh sát đã dỡ bỏ phần sửa chữa đã được hoàn thành. Trong quá trình này, cảnh sát đã gây thêm thiệt hại cho cấu trúc.

Vào tháng 10, Ủy ban Nhân dân huyện Ngọc Hồi đã ra lệnh cho Trụ trì Thích Nhật Phước của GHPGVNTN chùa Sơn Linh, tỉnh Kon Tum dỡ bỏ một tòa nhà được sử dụng như một ngôi chùa trong vòng 45 ngày, với lý do đây là một ngôi nhà xây dựng trái phép trên đất nông nghiệp. Theo Đài Á Châu Tự Do, chính quyền thị trấn Plei Kần yêu cầu sư trụ trì phải chấp hành yêu cầu trước ngày 12 tháng 12; nếu không, họ sẽ phá hủy nó và tính phí phá dỡ cho anh ta. Ngày 13 tháng 12, công an và hàng chục quan chức địa phương đã phá dỡ chùa Sơn Linh của GHPGVNTN khi Phước đi vắng ở tỉnh khác. Cảnh sát đã ngăn không cho mẹ của sư trụ trì vào khu vực để can thiệp. Theo mẹ của sư trụ trì, nhân viên chính quyền địa phương đã mang tượng Phật và bài vị ra khỏi chùa, sau đó phá bỏ tòa nhà bằng gỗ bằng cưa máy, cần cẩu và máy xúc. Năm 2019, Chính quyền huyện Ngọc Hồi đã phá dỡ một ngôi chùa khác được xây dựng trên cùng khu đất. Trụ trì Phước báo cáo với Đài Á Châu Tự Do rằng nhiều cá nhân đã cất nhà trên đất nông nghiệp gần đó nhưng không bị cưỡng chế phá dỡ. Vị trụ trì cho biết ông tin rằng chính quyền đã phá hủy ngôi chùa vì ông từ chối tham gia GHPGVN đã đăng ký.

Vào tháng 10, chính quyền địa phương ở huyện Tam Bình, tỉnh Vĩnh Long, đã ra lệnh cho cộng đồng Phật giáo Khmer Krom địa phương phải phá dỡ ngôi chánh điện đang được xây dựng gần như hoàn thiện của họ, cho rằng công trình này được xây dựng trái phép. Các thành viên Khmer Krom cho biết chính quyền đã cố gắng ngăn cộng đồng xây dựng thánh đường tôn giáo kể từ khi kế hoạch bắt đầu vào tháng 11 năm 2020, bất chấp sự hỗ trợ ban đầu từ các quan chức địa phương.

Các cộng đồng tôn giáo tín ngưỡng, bao gồm Giáo xứ Cồn Dầu ở Thành phố Đà Nẵng và Vườn Lộc Hưng ở Thành phố Hồ Chí Minh, đã báo cáo các tranh chấp đất đai chưa được giải quyết với chính quyền địa phương. Khoảng 100 giáo dân Cồn Dầu tiếp tục kêu gọi chính quyền bồi thường thỏa đáng cho việc cưỡng chế di dời của họ diễn ra vào năm 2010. Mặc dù cư dân Lộc Hưng Garden đã gặp chính quyền địa phương để thảo luận về việc bồi thường cho việc di dời hàng loạt của họ vào năm 2019, nhưng tranh chấp đó cũng không được giải quyết qua năm kết thúc.

Các thành viên của một số nhóm tôn giáo chưa đăng ký, bao gồm Ngũ tuần độc lập ở Điện Biên, Baptists chưa đăng ký ở Thanh Hóa, tín đồ Dương Văn Mình ở Tuyên Quang, Bắc Cạn, Thái Nguyên và Cao Bằng, và các tín đồ Tin lành dân tộc thiểu số ở Tây Nguyên, đã báo cáo những khó khăn về hành chính và không có khả năng tiếp cận các phúc lợi xã hội. Các cá nhân từ các nhóm này nói rằng chính quyền địa phương nói với họ rằng “những khó khăn sẽ qua đi” nếu họ từ bỏ đức tin của mình. Chẳng hạn, những người theo Dương Văn Mình ở tỉnh Cao Bằng cho biết chính quyền địa phương đã từ chối đăng ký hộ khẩu mới và sau đó từ chối hoặc trì hoãn việc phê duyệt kinh doanh cho những người theo Dương Văn Mình không có hộ khẩu. Chính quyền địa phương yêu cầu các tín đồ Dương Văn Minh ký cam kết không theo Dương Văn Minh nếu họ muốn nhận hỗ trợ của chính quyền dành cho các hộ đồng bào dân tộc thiểu số để xây dựng nhà ở. Trong nhiều trường hợp, các cá nhân cho biết họ cho rằng chính quyền phân biệt đối xử với họ vì đức tin của họ.

Có nhiều báo cáo về sự phân biệt đối xử của chính phủ đối với các cá nhân theo đức tin và các nhóm tôn giáo trên khắp đất nước. Thành viên của một số nhóm tôn giáo có thành viên là người nghèo hoặc người dân tộc thiểu số tiếp tục báo cáo rằng chính quyền đã từ chối họ một số lợi ích hợp pháp mà họ được hưởng. Ví dụ, vào tháng 8, chính quyền địa phương của huyện Kỳ Sơn, tỉnh Nghệ An, đã thu hồi bò và trâu mà họ cung cấp cho người dân tộc thiểu số nghèo đã chuyển sang đạo Tin lành, theo các nhà lãnh đạo tôn giáo địa phương.

Hai người H’mông theo đạo Cơ đốc báo cáo rằng vào tháng 6, chính quyền địa phương ở huyện Kỳ Sơn đã tịch thu tài sản và tài sản có giá trị của họ sau khi các quan chức biết họ theo đạo Tin lành. Một người H’mông cho biết các quan chức địa phương đã đưa tài sản của anh ta cho những cư dân địa phương khác, những người sau đó đã buộc tội anh ta “ăn cắp tài sản của họ”.

Các nhóm Tin lành và Công giáo tiếp tục nói rằng những hạn chế pháp lý và sự thiếu rõ ràng về mặt pháp lý đối với việc vận hành các cơ sở giáo dục và y tế dựa trên đức tin khiến họ cảnh giác khi cố gắng mở bệnh viện hoặc trường học giáo xứ, bất chấp các tuyên bố của chính phủ hoan nghênh sự tham gia của các nhóm tôn giáo vào lĩnh vực y tế, giáo dục, y tế. và các hoạt động từ thiện. Các đại diện Công giáo cho biết chính phủ từ chối trả lại các bệnh viện, phòng khám và trường học mà họ đã tịch thu từ năm 1954 đến 1975.

Một số Kitô hữu dân tộc thiểu số từ Tây Nguyên cho biết công an địa phương từ chối cấp giấy tờ tùy thân và hộ chiếu cho họ, với lý do lối sống du mục không ổn định của các thành viên trong nhóm dân tộc của họ. Các Kitô hữu thiểu số từ Tây Nguyên cũng cho biết các quan chức chính phủ đã từ chối yêu cầu cấp hộ chiếu vì các Kitô hữu đã bị bắt vì tham gia các cuộc biểu tình vào năm 2001 ở Tây Nguyên, và mặc dù thực tế là họ đã mãn hạn tù và được tạm tha.

Nhiều người ủng hộ xã hội dân sự cho biết chính quyền đã ngăn cản họ rời khỏi đất nước để tham dự Hội nghị về Tự do Tôn giáo hoặc Tín ngưỡng khu vực Đông Nam Á tại Bali vào tháng 11. Các nhà chức trách tại sân bay được cho là đã nói với một số người tham gia dự định tham dự rằng tài liệu về vắc xin COVID-19 của họ không được cập nhật, điều mà những người ủng hộ đã phủ nhận.

Một số người H’mông ở huyện Kỳ Sơn, tỉnh Nghệ An, cho biết đã bị sách nhiễu, tra khảo và sau đó bị cấm ra khỏi làng vì theo đạo. Vào tháng 6, chính quyền địa phương đã theo dõi và sách nhiễu Lau Y Tong trong nhiều tuần sau khi cô đăng ký với ECVN vào cuối tháng 5. Cô cho biết đã bỏ trốn khỏi làng sau khi từ chối ký cam kết từ bỏ đức tin của mình theo yêu cầu của chính quyền địa phương.

Hầu hết đại diện của các nhóm tôn giáo tiếp tục báo cáo theo giai thoại rằng việc tham gia vào một nhóm tôn giáo đã đăng ký nhìn chung không gây bất lợi nghiêm trọng cho các cá nhân trong đời sống phi chính phủ, dân sự, kinh tế và thế tục, nhưng việc tham gia vào một nhóm chưa đăng ký là bất lợi. Các nhà lãnh đạo tôn giáo nói rằng bản thân niềm tin tôn giáo không dẫn đến sự phân biệt đối xử chính thức, mà đúng hơn, đó là hàm ý của việc liên kết với bất kỳ loại nhóm ngoài vòng pháp luật nào có thể thu hút thêm sự giám sát từ chính quyền. Các học viên của các nhóm tôn giáo đã đăng ký khác nhau phục vụ trong các vị trí chính quyền địa phương và cấp tỉnh và được đại diện trong Quốc hội. Nhiều tổ chức tôn giáo được quốc gia công nhận, chẳng hạn như Giáo hội Việt Nam, cũng như các chức sắc và tín đồ tôn giáo khác, là thành viên của Mặt trận Tổ quốc Việt Nam, một cơ quan của Đảng cộng sản. Các quan chức chính phủ cấp cao đã gửi lời chúc mừng và viếng thăm các nhà thờ trong dịp Giáng sinh và Phục sinh và tham dự các hoạt động Vesak kỷ niệm ngày Đức Phật đản sinh. Lý lịch chính thức của ba nhà lãnh đạo hàng đầu của Đảng Cộng sản Việt Nam cho biết họ không theo tôn giáo nào; trong khi nhiều nhà lãnh đạo cấp cao của đảng được cho là có niềm tin tôn giáo mạnh mẽ, đặc biệt là Phật giáo, họ thường không thảo luận công khai về tôn giáo của mình.

Các quan chức nhà nước, chính quyền địa phương, truyền thông nhà nước và các trang web ủng hộ chính phủ tiếp tục khẳng định nhà nước tôn trọng và bảo đảm tự do tôn giáo, đồng thời cảnh báo về các thế lực thù địch chống phá nhà nước và làm tổn hại đến truyền thống dân tộc dưới vỏ bọc vận động tự do tôn giáo.

Chính phủ tiếp tục nỗ lực nâng cao kiến ​​thức về LBR và các chính sách tôn giáo giữa các quan chức chính phủ và các tín đồ tôn giáo. Các nhà chức trách cũng kêu gọi các tổ chức tôn giáo đã đăng ký và được công nhận chia sẻ công khai thêm thông tin về giáo điều và hệ thống tín ngưỡng của họ nhằm nỗ lực thuyết phục các tín đồ tôn giáo liên kết với các nhóm tín ngưỡng lâu đời hơn là với “các phong trào tôn giáo mới” hoặc các nhóm mà chính phủ thiếu thông tin.

Các phương tiện truyền thông nhà nước và các blog ủng hộ chính phủ tiếp tục cáo buộc các nhà lãnh đạo và thành viên tôn giáo lên tiếng phản đối chính quyền là lợi dụng tôn giáo để trục lợi và “câu kết với các thế lực thù địch nhằm mục đích kích động gây rối trật tự công cộng và chống phá Đảng Cộng sản và Tình trạng.” Báo chí nhà nước gồm Báo Công an nhân dân của Bộ Công an, Báo Tuyên giáotạp chí của Đảng Cộng sản Việt Nam, và các blog ủng hộ chính phủ như Chiến trường Dân chủ (Đậu Trường Dân Chủ), Tiếng nói Tuổi trẻ (Tiếng nói trẻ), và Hội Cờ Đỏ (Hội Cờ Đỏ) gán cho các nhà lãnh đạo tôn giáo có tiếng nói là “những kẻ cực đoan” và khẳng định những lời chỉ trích của họ là bịa đặt hoặc dựa trên những thông tin xuyên tạc nhằm bôi xấu Đảng và Nhà nước Cộng sản, “gieo mầm chia rẽ”, “gây rối trật tự xã hội”. Chẳng hạn, ngày 28 tháng 6, báo điện tử Bình Phước đăng bài chỉ trích linh mục Công giáo Nguyễn Đình Thục, ở Giáo phận Vinh. Tác giả nêu rõ Nguyễn Đình Thục đã lợi dụng vỏ bọc là linh mục để kích động giáo dân dân trí thấp gây rối an ninh trật tự xã hội.

Các phương tiện truyền thông nhà nước và các trang web ủng hộ chính phủ đôi khi đánh đồng một số giáo phái Thiên chúa giáo và các nhóm tôn giáo khác, thường là những giáo phái liên quan đến các nhóm dân tộc thiểu số như H’mông Vàng Chứ ở Tây Bắc, Công giáo Hà Mòn, Tin lành dân tộc thiểu số Đề Ga ở Tây Nguyên, và Khmer Krom ở miền Tây Nam Bộ, với các phong trào ly khai, quy trách nhiệm cho họ về các vấn đề chính trị, kinh tế, xã hội.

Truyền thông nhà nước đưa tin chính quyền địa phương và cấp tỉnh ở các tỉnh miền núi phía bắc, bao gồm Cao Bằng, Tuyên Quang, Bắc Cạn và Thái Nguyên, tiếp tục gọi những người theo Dương Văn Minh là mối đe dọa đối với an ninh quốc gia, ổn định chính trị và trật tự xã hội. Các phương tiện truyền thông nhà nước và các trang web ủng hộ chính phủ tiếp tục gọi nhóm này là “tà đạo” hoặc “một nhóm bất hợp pháp”. Một số trang web ủng hộ chính quyền tiếp tục chia sẻ những câu chuyện giật gân về việc Dương Văn Minh sống sa đọa và chiếm đoạt tiền đóng góp của những người theo ông ta để sử dụng cá nhân. Một số người theo Dương Văn Minh cũng báo cáo rằng các quan chức địa phương đã tố cáo nhóm này trong các cuộc trò chuyện với các thành viên cộng đồng địa phương.

Một số trang web của chính quyền cấp tỉnh, do nhà nước điều hành và thân chính phủ tiếp tục gọi Pháp Luân Công là một “tà giáo” và một “nhóm tôn giáo cực đoan”. Nhiều trang web ủng hộ chính phủ đã gắn Pháp Luân Công với các hành vi chống lại Đảng Cộng sản và nhà nước và có một chương trình nghị sự chính trị thù địch. Một số cáo buộc Pháp Luân Công làm tổn hại đến văn hóa truyền thống và phá vỡ trật tự xã hội và an toàn công cộng.

Trong năm, các cấp chính quyền từ trung ương đến địa phương đã cho phép và khuyến khích các nhóm tôn giáo được công nhận tham gia vào các hoạt động từ thiện, chăm sóc sức khỏe và ghi nhận những đóng góp của họ cho xã hội trong sự biểu dương công khai. Nhiều nhóm tôn giáo, tín đồ tôn giáo trực tiếp tổ chức, điều hành các hoạt động này hoặc tham gia với chính quyền và các tổ chức, cá nhân khác để thực hiện. Các nhóm tôn giáo cũng đóng góp cho các chiến dịch truyền thông và tài trợ liên quan đến COVID-19. Hàng nghìn thành viên của các tổ chức tôn giáo khác nhau đã tình nguyện làm việc tại các bệnh viện dã chiến, trực tiếp chăm sóc các nạn nhân COVID-19 hoặc hỗ trợ những người gặp khó khăn.

Theo những gì các nhà quan sát nhận định là một xu hướng ngày càng tăng, chính quyền địa phương đã cho phép các tổ chức tôn giáo hoạt động các dịch vụ xã hội và tập hợp để đào tạo. Ví dụ, tại Hà Nội và Thành phố Hồ Chí Minh và các khu vực lân cận, các quan chức thành phố tiếp tục cho phép các nhà thờ Tin lành tại gia vận hành các trung tâm cai nghiện ma túy. Trong bài phát biểu tại Thành phố Hồ Chí Minh trước các chức sắc tôn giáo vào tháng 8, Thủ tướng ca ngợi những đóng góp xã hội hay cộng đồng tôn giáo, đặc biệt trong đại dịch COVID-19.

GCRA tiếp tục đánh giá 3 năm về LBR và nghị định thi hành nó ở nhiều tỉnh. Ủy ban Văn hóa, Giáo dục, Thanh niên, Thiếu niên và Nhi đồng của Quốc hội và Mặt trận Tổ quốc Việt Nam cũng đã gặp gỡ chính quyền địa phương và lãnh đạo các tổ chức tôn giáo để giám sát việc thực hiện luật. Trong năm, cơ quan chức năng đã tiến hành nhiều đợt tập huấn, kiểm tra liên quan đến công tác rà soát trực tuyến. GCRA đã lấy ý kiến ​​từ các nhóm tôn giáo đã đăng ký về Dự thảo Nghị định xử phạt hành chính trong lĩnh vực tôn giáo, tín ngưỡng và sửa đổi Nghị định 162 hướng dẫn thi hành LBR. Các nhà lãnh đạo tôn giáo bày tỏ lo ngại rằng các nghị định, nếu được thông qua,

Mục III. Tình trạng xã hội tôn trọng tự do tôn giáo

Đã có báo cáo về các cuộc xung đột, đôi khi là bạo lực, giữa các thành viên của các nhóm tôn giáo chưa đăng ký và đã đăng ký hoặc được công nhận và giữa những người theo tôn giáo và những người không theo đạo. Các nhà hoạt động tôn giáo đổ lỗi cho chính quyền về việc “thao túng” các thành viên của các nhóm tôn giáo được công nhận và cáo buộc các cơ quan chính quyền bí mật và những người được ủy nhiệm gây ra những xung đột này để đe dọa hoặc đàn áp hoạt động của các nhóm chưa đăng ký.

Ngày 10/1, tại huyện Bến Cầu, tỉnh Tây Ninh, hơn 30 thành viên của nhóm Cao Đài 1997 đã đăng ký đã làm gián đoạn buổi lễ tôn giáo do Nguyễn Thành Công, trưởng nhóm Cao Đài 1926 độc lập, chủ trì. Cong cho biết một số thành viên của nhóm Cao Dai 1997 đã tấn công anh và xé quần áo của anh trong khi cảnh sát quay phim vụ việc mà không hành động.

Sau khi Lê Tùng Vân, Viện trưởng Thiền Viện Tận Cùng Vũ Trụ, từ chối lời đề nghị gia nhập VBS, các nhà lãnh đạo VBS đã khởi xướng một chiến dịch viết thư giữa các thành viên của mình để tố cáo Thiền Viện.

Mục IV. Chính sách và Cam kết của Chính phủ Hoa Kỳ

Đại diện Đại sứ quán và Tổng Lãnh sự quán tại Thành phố Hồ Chí Minh thường xuyên nêu quan ngại về tự do tôn giáo với nhiều quan chức chính phủ và lãnh đạo Đảng Cộng sản Việt Nam, trong đó có các quan chức cấp cao của Bộ Ngoại giao, Bộ Công an, Bộ Công an. GCRA, và các văn phòng chính phủ khác tại Hà Nội, Thành phố Hồ Chí Minh và các tỉnh, thành phố khác. Họ nhấn mạnh với các quan chức chính phủ rằng tiến bộ về tự do tôn giáo và nhân quyền là rất quan trọng để cải thiện mối quan hệ song phương.

Đại sứ và các quan chức khác của Đại sứ quán và Tổng lãnh sự quán tiếp tục thúc giục các cơ quan chức năng cho phép tất cả các nhóm tôn giáo hoạt động tự do, bao gồm GHPGVNTN, Tin lành và Công giáo tại gia, và các nhóm Cao Đài và Hòa Hảo độc lập. Họ cũng tìm kiếm quyền tự do lớn hơn cho các nhóm tôn giáo đã được công nhận và đã đăng ký, và trong chuyến thăm nhà tù vào tháng 11, họ ủng hộ việc tiếp cận các tài liệu tôn giáo và giáo sĩ cho những người bị giam giữ, đồng thời kêu gọi chấm dứt các hạn chế đối với các nhóm chưa đăng ký. Các quan chức Đại sứ quán và Tổng lãnh sự quán đã nêu ra các trường hợp lạm dụng cụ thể, cũng như sách nhiễu của chính quyền đối với người Công giáo, các nhóm Tin lành, GHPGVNTN, các nhóm Hòa Hảo độc lập, Cao Đài độc lập và các nhà thờ tư gia dân tộc thiểu số với GCRA, Bộ Ngoại giao, và chính quyền cấp tỉnh và địa phương. Vào tháng 11, các viên chức tổng lãnh sự quán đã quan sát phiên tòa phúc thẩm các thành viên của Zen Hermecca tại Edge of the Universe ở tỉnh Long An. Các quan chức chính phủ Hoa Kỳ tiếp tục kêu gọi tăng cường đăng ký các hội thánh nhà thờ trên khắp đất nước và cải thiện các chính sách đăng ký để làm cho chúng thống nhất và minh bạch hơn. Các quan chức chính phủ Hoa Kỳ khuyến khích các quan chức chính phủ đảm bảo những thay đổi được đề xuất đối với các nghị định thực hiện đối với LBR phù hợp với các cam kết quốc tế của quốc gia liên quan đến tự do tôn giáo. Ngoài ra, các quan chức chính phủ Hoa Kỳ kêu gọi chính phủ giải quyết các tranh chấp quyền sử dụng đất còn tồn đọng với các nhóm tôn giáo một cách công bằng và hòa bình. các quan chức chính phủ tiếp tục kêu gọi tăng cường đăng ký các hội thánh nhà thờ trên khắp đất nước và cải thiện các chính sách đăng ký để chúng thống nhất và minh bạch hơn. Các quan chức chính phủ Hoa Kỳ khuyến khích các quan chức chính phủ đảm bảo những thay đổi được đề xuất đối với các nghị định thực hiện đối với LBR phù hợp với các cam kết quốc tế của quốc gia liên quan đến tự do tôn giáo. Ngoài ra, các quan chức chính phủ Hoa Kỳ kêu gọi chính phủ giải quyết các tranh chấp quyền sử dụng đất còn tồn đọng với các nhóm tôn giáo một cách công bằng và hòa bình. các quan chức chính phủ tiếp tục kêu gọi tăng cường đăng ký các hội thánh nhà thờ trên khắp đất nước và cải thiện các chính sách đăng ký để chúng thống nhất và minh bạch hơn. Các quan chức chính phủ Hoa Kỳ khuyến khích các quan chức chính phủ đảm bảo những thay đổi được đề xuất đối với các nghị định thực hiện đối với LBR phù hợp với các cam kết quốc tế của quốc gia liên quan đến tự do tôn giáo. Ngoài ra, các quan chức chính phủ Hoa Kỳ kêu gọi chính phủ giải quyết các tranh chấp quyền sử dụng đất còn tồn đọng với các nhóm tôn giáo một cách công bằng và hòa bình. các quan chức chính phủ khuyến khích các quan chức chính phủ đảm bảo những thay đổi được đề xuất đối với các nghị định thực hiện đối với LBR phù hợp với các cam kết quốc tế của đất nước liên quan đến tự do tôn giáo. Ngoài ra, các quan chức chính phủ Hoa Kỳ kêu gọi chính phủ giải quyết các tranh chấp quyền sử dụng đất còn tồn đọng với các nhóm tôn giáo một cách công bằng và hòa bình. các quan chức chính phủ khuyến khích các quan chức chính phủ đảm bảo những thay đổi được đề xuất đối với các nghị định thực hiện đối với LBR phù hợp với các cam kết quốc tế của đất nước liên quan đến tự do tôn giáo. Ngoài ra, các quan chức chính phủ Hoa Kỳ kêu gọi chính phủ giải quyết các tranh chấp quyền sử dụng đất còn tồn đọng với các nhóm tôn giáo một cách công bằng và hòa bình.

Đại sứ Lưu động Hoa Kỳ về Tự do Tôn giáo Quốc tế đã nêu những vấn đề này trong Đối thoại Nhân quyền Hoa Kỳ-Việt Nam thường niên được tổ chức tại Hà Nội vào tháng 11, và nêu lên những lo ngại cụ thể về việc thực hiện LBR, các báo cáo về việc các tín đồ đức tin bị ép buộc từ bỏ niềm tin của họ, tình trạng các tín đồ tôn giáo bị giam giữ, bỏ tù, vấn đề tài sản liên quan đến các nhóm tôn giáo và tình hình của các nhóm tôn giáo dân tộc thiểu số.

Đại sứ và các quan chức khác của Đại sứ quán và Tổng lãnh sự quán đã gặp gỡ các nhà lãnh đạo tôn giáo của cả các nhóm tôn giáo đã đăng ký và chưa đăng ký và tham dự các nghi lễ tôn giáo để thể hiện sự ủng hộ đối với tự do tôn giáo. Ngày 24 tháng 5, Tổng Lãnh sự đã tham dự Đại hội đồng lần thứ IV của Giáo hội Báp-tít Việt Nam tại Thành phố Hồ Chí Minh. Ngày 12/5, Tổng Lãnh sự đã gặp gỡ Đức Tăng thống GHPGVN Thích Trí Quảng nhân dịp Đại lễ Vesak.

Các quan chức của Đại sứ quán và Tổng lãnh sự quán đã đi khắp đất nước, bao gồm cả Tây Nguyên và duyên hải miền Trung, để giám sát tự do tôn giáo và gặp gỡ các nhà lãnh đạo tôn giáo. Đại diện của Đại sứ quán và Tổng lãnh sự quán duy trì liên lạc thường xuyên với các nhà lãnh đạo và thành viên của nhiều cộng đồng tôn giáo, bao gồm các tổ chức được công nhận, đã đăng ký và chưa đăng ký.

Vào ngày 30 tháng 11 năm 2022, theo Đạo luật Tự do Tôn giáo Quốc tế năm 1998, đã được sửa đổi, Bộ trưởng Ngoại giao đã đưa Việt Nam vào Danh sách Theo dõi Đặc biệt vì đã tham gia hoặc dung túng cho các hành vi vi phạm nghiêm trọng quyền tự do tôn giáo. Vào tháng 12, Đại sứ đã thông báo cho chính phủ (VN) về việc đưa vào Danh sách Theo dõi Đặc biệt và kêu gọi chính phủ cải thiện các nỗ lực bảo vệ tự do tôn giáo.


Tạm dịch sơ khởi (sẽ được điều chỉnh sau) Vpll.hn/HĐLTVN

Tags: , , ,

Comments are closed.